Vị Thương Ương vương tử này đã chuyên tu bảy đời, mỗi một đời đều trải qua một trận dây dưa, hơn nữa bộ dạng tuấn tú, tài văn chương xuất chúng, là người tình trong mộng của tất cả nữ tử Lôi Châu.
Khắp nơi truyền tụng ca dao biên tập lại từ thơ tình của hắn, vì vậy mới được gọi là "Tình tăng bảy đời", hỏi hắn có tình hay không, quả thực giống như hỏi trong lòng hòa thượng có Phật hay không.
Lập tức có rất nhiều người ồn ào:"Nếu vương tử mà vô tình, vậy trên đời sẽ không còn người có tình nữa.
"Thu Hải Đường nói:"Ta không hỏi người khác, chỉ hỏi ngươi.
"Trên khuôn mặt Thương Ương vương tử có chút rung động, tươi cười ấm áp:"Quả nhiên, nàng mới là người hiểu ta nhất, chữ tình của người trong tu hành đương nhiên không giống với chữ tình trong thế tục, lại càng hơn xa chữ tình thế tục.
Nếu nàng có thể trở thành bạn lữ của ta, tương lai chính là vương hậu của Tây Lương quốc, hơn nữa ta thề sẽ không cưới thêm bất cứ nữ tử nào khác nữa!"Lời này khiến cho trong lầu xuất hiện nhiều tiếng kinh hô, các nữ tử tràn đầy sự hâm mộ và không cam lòng, các nam tử lại cảm thán vì quyền thế trong câu nói đó.
Thương Ương vương tử chuyển luân bảy đời, thậm chí đời thứ sáu còn làm chủ trì Đại Luân tự, gần như có thể độ kiếp phi thăng.
Đời thứ bảy này lại chọn một vị vương tử làm linh đồng, không chỉ chắc chắn có thể leo lên vương vị, mà còn tiếp tục chủ trì Đại Luân tự, có quyền thế không gì sánh được, có thể xem như nhân vật đệ nhất Lôi Châu.
Chỉ cần Thu Hải Đường gật đầu một cái, chính là dưới một người trên vạn người, đạt được sự ủng hộ của Đại Luân tự và toàn bộ Tây Lương quốc, vượt qua thiên kiếp lần thứ ba cũng không phải việc khó, quả thực là một bước lên trời.
Đừng nói là nữ tử, chỉ e ngay cả nam tử cũng không thể nào cự tuyệt điều kiện như vậy.
Thương Ương vương tử không để ý đến phản ứng của người xung quanh, thâm tình nhìn Thu Hải Đường:"Hải Đường, điều này có thể chứng minh tình ý của ta hay không? Có lẽ ân tình của ta chẳng hề trọn vẹn, nhưng ta tự tin mình hơn xa tên Lý Thanh Sơn chân trong chân ngoài kia, hiện giờ sợ là hắn đã quên nàng rồi.
"Người bên ngoài lầu các cũng bắt đầu ồ lên, dù là mưa to gió lớn cũng không ngăn được sự nhiệt tình của quần chúng, họ vây kín lấy lầu các đến một giọt nước cũng không lọt.
Lý Thanh Sơn lặng lẽ đi tới bên ngoài lầu các, giấu mình trong đám người, nghe được lời ấy thì lòng thầm giận dữ:"Con lừa trọc khốn kiếp này, thọc gậy bánh xe thì thôi đi, còn định đạp ta để trèo lên!"Điều kiện của Thương Ương vương tử này đúng là tốt vô cùng, nhưng hắn vẫn chẳng hề lo lắng Thu Hải Đường sẽ đón nhận.
Nếu nàng dễ dàng thay đổi tâm ý như thế, thì căn bản hắn đã không đến Lôi Châu, lúc trước họ cũng sẽ không dây dưa với nhau nhiều như thế mà đã bỏ lỡ nhau giữa biển người mênh mông từ lâu rồi.
"Đúng vậy, có lẽ hắn đã quên ta, bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu nữ nhân, quả thực là chân trong chân ngoài không sai, không, có lẽ hắn chưa bao giờ xem chuyện tình ái là quan trọng.
"Thu Hải Đường không lưu tình mà quở trách Lý Thanh Sơn một phen, quả thực là nam cặn bã trong số nam cặn bã.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rời xa một nam nhân như vậy chính là thay trời hành đạo.
Lý Thanh Sơn cũng đen mặt, nhưng không thể không thừa nhận, nàng quả thực không mắng oan mình, hơn nữa còn nghe ra được sự thâm tình trong đó, bèn lẳng lặng lắng nghe.
Trên mặt Thương Ương vương tử hiện lên ý cười, sự kiên trì mấy năm qua cuối cùng cũng thu được kết quả.
Thời gian vài năm đối với phàm nhân mà nói có lẽ rất dài, nhưng đối với kẻ chuyển luân bảy đời như hắn mà nói thì chẳng thấm vào đâu.
Vốn dĩ không có nhiều nữ tu sĩ, có thể đạt tới tu vi như thế lại càng ít, hơn nữa nàng còn được trời phú cho nhan sắc phong nhã tuyệt trần, còn tu hành mị công, càng phát huy vẻ xinh đẹp ấy đến mức tận cùng.
Chỉ cần có được nàng rồi thì nữ tử bình thường sao có thể lọt vào mắt, điều này sẽ vô cùng hữu ích với quá trình tu hành Đại Hoan Hỉ Thiền của hắn.
Mật Tông thường bị những tông phái khác coi là ngoại đạo, Đại Hoan Hỉ Thiền này lại càng gần giống Ma đạo, không phải kẻ có đại trí tuệ, đại nghị lực thì không thể kiên trì tu luyện, minh ngộ được giáo lý Phật môn "sắc tức thị không không tức thị sắc" từ trong ái dục, cuối cùng đương nhiên là phải siêu thoát ái dục.
Nhưng hắn cảm thấy không thẹn với lương tâm, điều này đối với Thu Hải Đường cũng có lợi ích thật lớn, nếu có thể nhìn thấu nhan sắc, quy y ngã Phật thì càng được lợi vô cùng, là đạo lữ trời sinh của hắn.
Thu Hải Đường nói một hơi, khựng lại một lát rồi đột nhiên chuyển giọng:"Nhưng điều này liên quan gì với ta? Lại liên quan gì đến ngươi?"Thương Ương vương tử ngây người.