“Lý Thanh Sơn, dù ta có chết cũng phải làm thịt nữ nhân này, khiến ngươi phải hối hận cả đòi!”“Diệt!”Năm ngón tay của Lý Thanh Sơn nắm chặt lại, hư không rung động.
Cả người Tự Khánh nát bấy văng khắp nơi, ngay cả Nguyên Anh cũng bị hủy diệt hoàn toàn.
Ngay cả Cộng Uyên cũng phải tự nhận bản thân không cản được một chiêu của Lý Thanh Sơn.
Thực lực chênh lệch tới mức đó, ngươi muốn đồng quy vu tận là có thể đồng quy vu tận được à?Sấm sét trên trời giáng xuống bị đại trận bên ngoài Vạn Vật Thành cản lại, những người ở bên trong và ngoài lâu chỉ cảm thấy tiếng sấm nổ tung trên đỉnh đầu, cả bọn ngã nhào xuống đất.
Trong khoảnh khắc ấy, dư âm tiếng sấm Lý Thanh Sơn đuổi giết Quốc sư, đánh bại Lang Vương, tiêu diệt Tự Khánh vẫn còn văng vẳng bên tai mãi không biến mất.
Thiên Sương Lang Vương cảm thấy tính mạng lần này khó mà đảm bảo, không cam tâm hét lên:“Lý Thanh Sơn, ngươi muốn giết thì cứ giết, còn dám làm nhục ta?”“Làm nhục ngươi? Ha, ta không nhàm chán như ngươi.
Cùng là chó săn, huyết thống vốn chẳng có gì khác biệt, nhưng một bên lao mình ở nơi hoang dã thành chó sói, một bên bị con người thuần hóa, thành chó trông nhà cho con người.
Ta đã gặp không ít Yêu Vương, nhưng ngu ngốc, rách nát như vậy lại chỉ có ngươi, đúng là hiếm thấy! Ngươi định chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, nghĩ là có Tự Long ở đây thì ta không thể làm gì được ngươi nên ngươi mới dám sủa loạn ở đây à?”Câu nào Lý Thanh Sơn nói ra cũng như đâm vào tâm can, còn dùng sức đay nghiến một cái.
Thiên Sương Lang Vương phun ra một búng máu, không thể duy trì được hình người nữa.
hắn hóa thành nguyên hình nằm bệt trên mặt đất, trở thành một con chó chết.
“Phật Địch, đồ đê tiện!”Mặt Tả quốc sư vàng như giấy nghệ, hai tay hắn chắp lại đứng bên ngoài Vân Vũ Lâu.
Dù màn mưa rơi xối xả xuống người hắn vẫn đứng im không nhúc nhích.
Khóe miệng rỉ máu tươi nhưng lại bị nước mưa cọ rửa ngay tức khắc.
“Đồ lừa trọc nhà ngươi, chắc ngươi ám hại Tiểu An nhà ta như vậy chứ gì! Giờ đã biết nhân quả luân hồi, báo ứng khó chịu như thế nào rồi chứ? Uổng công ngươi là cao tăng Phật môn, vậy mà lại trơ mắt lên nhìn hai tên phế vật bắt nạt một cô nương vô tội.
Ngươi không những không ngăn cản, trái lại còn trợ giúp.
Giờ ta chỉ hận không đánh ngươi thêm mấy cái nữa thôi!”Sau khi Lý Thanh Sơn đánh Tả quốc sư một quyền xong lại không quan tâm tới hắn nữa, chỉ coi hắn như người chết.
Uy lực một quyền này của Lý Thanh Sơn còn dung hợp thêm mấy loại thần thông, sử dụng Cửu Thiên Tức Nhưỡng.
Sức mạnh còn kinh khủng hơn nhiều so với Viên Ma Diệt Không.
Tả quốc sư vừa giận giữ vừa uất hận, cơ thể tức run lên.
Một vết nứt lan ra trên cái đầu trọc của hắn, cơ thể nứt toác ra như tượng bùn.
Trên Long Thủ Sơn ở Hoàng đình Đại Hạ, ngọn đèn sinh mệnh của Tự Khánh đột nhiên dập tắt.
Tự Long kinh hoảng đứng dậy đi ra ngoài đại điện, ngước mặt lên nhìn ngân hà, mặt trầm tĩnh như hồ nước.
Tuy bây giờ hắn không quản chế được Lôi Châu ở phía xa kia nữa nhưng hắn vẫn cảm ứng được đoàn đi sứ đã bị tiêu diệt.
Tự Khánh và hắn đã cách mấy đời, đôi bên không có tình cảm gì, nhưng cũng là nhân vật quan trọng của vương triều Đại Hạ.
Còn Thiên Sương Lang Vương đã đi theo hắn rất nhiều năm, vẫn luôn trung thành với hắn mà không ai có thể so sánh được.
Tả quốc sư là người đứng đầu Phật môn trong thiên hạ, không chỉ là sức chiến đấu trung tâm của Đại Hạ mà còn có liên quan tới bố cục ở nhân gian đạo.
Hung thủ chắc chắn chính là người đó, ngoài người đó ra thì trong thiên hạ này có ai có thể và dám giết chết họ được đây?Cơn giận không thể kiềm nén dâng lên trong lòng, thầm đọc cái tên đó ra:“Lý Thanh Sơn!”Đột nhiên rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời xa xăm, vuốt Long Châu đỉnh cảm nhận âm thanh nặng nề khổng lồ kia, đó là ý chí thế giới rất khó gọi tên ra.
“Là do thiên ý quấy phá sao?”Bằng không thì hơi trùng hợp quá, đi sứ ở Lôi Châu không phải là nhiệm vụ gian nan gì, cùng lắm hai ba ngày là xong, cũng chẳng đụng phải Lý Thanh Sơn.
Theo hắn được biết thì Lý Thanh Sơn vẫn luôn tu hành trong Nam Hải, căn bản không hề biết gì về hành trình đi sứ này.
Mà dù có biết cũng sẽ không gián đoạn việc tu hành vì việc này.
Vì Lý Thanh Sơn căn bản không coi đám Tả quốc sư ra gì.
Tự Long hít sâu một hơi để bình ổn trạng thái tức giận và mối hận trong lòng mình:“Với tu vi của ta thì không nên có tâm trạng và phản ứng mãnh liệt như vậy được.
”Sau đó cũng hiểu ra, vạn vật và sinh linh trên đời, chỉ cần ở cùng một thế giới thì vẫn sẽ bị ràng buộc và ảnh hưởng vô hình.
Ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.
Thiên ý sâu xa và nặng nề kia đang muốn mượn dao giết người, khiến hắn và Lý Thanh Sơn kết mối thâm thù không chết không ngừng.