Một tia sét bổ thẳng vào Vân Vũ Lâu, ánh chớp xé toạc màn đêm đen khiến bầu trời sáng như ban ngày.
Ầm!Tiếng sấm nổ đùng đoàng khiến đất trời rung động.
Tả quốc sư quay đầu lại, nói:“Ngươi là ai!”“Mẹ nhà ngươi!”Lý Thanh Sơn đánh ra một quyền.
Tầm nhìn của Tả quốc sư tối sầm lại, nắm đấm thép của Lý Thanh Sơn chắn cả tầm nhìn của hắn, vắt ngang thiên địa như một ngọn núi lớn đang đè xuống mình, khó tránh thoát, cũng khó chống lại được.
“Tên yêu nghiệt nhà ngươi lại dám!”Hắn quát to, kim quang trên người bắn ra thành từng tầng ánh sáng.
Tựa như thủy triều trùng trùng sóng vỗ lên bờ biển, thoáng cái đã kích tu vi cao lên mức cao nhất.
Chiếc áo cà sa đỏ thẫm thêu kim tuyến đột nhiên đong đưa dựng thẳng dậy, bền chắc như đê ven biển không thể phá vỡ, đó chính là bảo vật trấn tự của Linh Quốc Tự.
Nắm đấm thép xuyên thủng qua từng tầng ánh sáng vàng như bẻ gẫy cành khô.
Khi tiếp xúc với áo cà sa, nó lập tức bị vỡ tan tành bay lượn như một con bướm, cuối cùng nhẹ nhàng khắc vào lớp áo lót của Tả quốc sư.
Lý Thanh Sơn thu nắm đấm, không để ý tới nó nữa.
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, yêu khí dâng lên ngút trời, đẩy màn mưa trên trời, xé toạc tầng mây đen rồi lao thẳng về phía Thiên Sương Lang Vương.
Tròng mắt hóa thành màu đỏ thẫm, vừa nóng bỏng như lửa vừa hung mãnh như hổ!“Lý Thanh Sơn!”Lúc này Thiên Sương Lang Vương cũng mới phản ứng lại.
Đôi mắt đỏ quạch như hãm sâu vào cơn ác mộng, trạng thái kích động, khí thế bị đoạt mất nên không kiềm chế được nữa.
Vì, vì sao hắn lại ở đây?Trong phút chốc, hắn như quay lại mấy nghìn năm trước, lúc hắn chỉ là một con sói hoang.
Khi đối mặt với mãnh hổ đang đi săn, mình chẳng qua chỉ là một con mồi xui xẻo mà thôi.
Không nhìn được lùi về phía sau.
Giật mình thon thót nói:“Không thể lùi được nữa, nếu hôm nay lùi về phía sau nửa bước thì chắc chắn sẽ chết!”Đồng thời cũng kích thích hung tính, nanh sói mọc ra, tiếng sói tru vang vọng phản công lại Lý Thanh Sơn.
Luồng hơi lạnh âm u tỏa ra khắp nơi.
Quanh thân hắn bị bao bọc bởi một tầng sương trắng.
Sói với hổ, sương và lửa, răng nanh và vuốt nhọn.
Hai đại Yêu Vương lúc này tựa như đang đấu thú.
Sọc lông màu đen đan xen nhau trên đầu hổ của Lý Thanh Sơn tạo thành chữ “Vương”.
Nó đã phát huy được sự phẫn nộ của hổ ma, lệ khí bùng lên ngất trời tách biệt từng tầng sương lạnh ra ngoài.
Thiên Ma sau lưng hiện lên tỏa ra ý chí có thể phá hoại, hủy diệt tất cả mọi thứ.
Dù là sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức lực!Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Thiên Lang Vương:“Ta đã thất bại!”Chưa thực sự đánh mà ý niệm của hai đã giao phong với nhau rất nhiều lần, mãi tới khi bị khuất phục hoàn toàn.
Đây không còn là cuộc giao phong giữa hai con thú nữa, mà là con mồi xui xẻo đụng phải thiên địch, ngay cả suy nghĩ phản kháng lại cũng bị đánh nát.
Trạng thái tinh thần bị chiếm đoạt, khí tức tán loạn, Lý Thanh Sơn vừa vươn tay vồ một cái đã khiến nó tan vỡ.
Tay trái ghì chặt cổ Thiên Sương Lang Vương, tay trái cắm vào lồng ngực Lang Vương móc ra một viên Yêu Đan màu trắng như sương, rồi dùng Linh Quy để trấn áp nó.
Vừa mới tiến sát lại gần, Thiên Sương Lang Vương danh chấn mười phương đã thất bại thảm hại trong tay Lý Thanh Sơn.
Đừng nói là chạy trốn, ngay cả tự bạo Yêu Đan cũng không thể.
Đúng là muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Trong lòng Thiên Sương Lang Vương vô cùng kinh hãi, thầm nói:“Không thể nào! Ý chí mà ta chịu biết bao gian khổ mới trui luyện ra sao có thể yếu ớt như thế được! Vậy mà ta lại không địch lại kẻ ngay cả tuổi cũng không bằng số lẻ của ta.
”Lý Thanh Sơn như nghe thấy tiếng lòng của hắn, hất văng hắn xuống đất, đạp chân lên người hắn rồi cười lạnh:“Vì ngươi không phải chó sói, chỉ là một con chó mà thôi! Ngay cả tên phế vật bên kia trông càng giống một con sói hơn cả ngươi!”Tự Khánh bị gọi là phế vật vì tu vi yếu nhất, phản ứng cũng chậm nhất.
Mãi tới khi Lý Thanh Sơn giao thủ với Thiên Sương Lang Vương mới có chút hành động, nhưng hắn không hề xông về phía Lý Thanh Sơn, cũng không chạy trốn, mà hắn lại đánh về phía Thu Hải Đường.
Lần này chỉ có tóm được nàng làm con tin thì mới có cơ hội sống.
Tu vi của Thu Hải Đường mới chỉ tới hai lượt thiên kiếp, chắc chắn không phải đối thủ của hắn.
“Nhiếp!”Năm ngón tay của Lý Thanh Sơn mở lớn, hắn quát to một tiếng.
Cả người Tự Khánh chợt ngừng giữa không trung, không thể cử động được như con côn trùng hóa thạch trong lớp nhựa cây.
Khuôn mặt như hoa của Thu Hải Đường đã gần trong gang tức, thế nhưng lại không thể nào tiến lên thêm được một bước.
Âm thầm lập tức quyết tâm tự bạo Nguyên Anh.