“Đại sư đừng nói bừa, Vân Vũ Môn của ta cũng là tông môn được truyền thừa ngàn năm, sao ngài lại nói là nơi dơ bẩn được?”Nét Thu Hải Đường kiềm nén sự hung ác, dù là Đại Tiểu Vân Vũ Quyết hay là Yên Chi Nhiễm Tâm Pháp đều cần phải mài giũa trong hồng trần, đây là cách tu hành của họ.
“Ha ha, cuối cùng vẫn chỉ là một con hồng mã, đúng là một con hồng mã người người muốn cưỡi.
Thương Ương Vương tử, ta vốn chẳng định quan tâm những chuyện vớ vẩn, nhưng nếu nữ nhân này đã nói câu như vậy thì ta không hẳn không thể tác thành cho ngươi! Còn nếu ngươi không thể nắm chắc thì chỉ sợ rằng ta sẽ phải ra tay đoạt tình.
”Thiên Sương Lang Vương khoanh tay dựa vào cửa, đứng nhìn Thu Hải Đường từ trên xuống, trong mắt không hề che giấu dục vọng.
Ngữ điệu vừa uy nghiêm vừa đáng sợ, thậm chí mối hận còn rõ ràng hơn cả Tự Khánh.
Lý Thanh Sơn tới Sương Châu một chuyến, không những giúp Cố Nhạn Ảnh cướp Côn Bằng Chi Vũ mà hắn ta tính toán bao năm, còn hung hăng đánh hắn một trận, cướp Sương Châu Đỉnh, Lang Đồ Đăng và một sợi dây chuyền nanh sói hình chiếc nhẫn.
Bên trong gần như là toàn bộ tích góp của hắn.
Mối thù này cao như núi, sâu như biển vậy.
Càng ở vùng Man Hoang thì thế lực của yêu tộc lại càng mạnh, Lôi Châu cũng thế.
Ở Vương Phủ Tây Châu, bên ngoài Đại Luân Tự, yêu tộc cũng là thế lực lớn một phương.
Mà Thiên Sương Lang Vương và Yêu Vương Lôi Châu quen biết nhau từ lâu, đã gia nhập vào đội ngũ đi sứ từ trước.
Cả ba đều có mối thù lớn với Lý Thanh Sơn, họ đã nhân cơ hội tới Vạn Phật Thành, vừa nghe thấy cái tên Lý Thanh Sơn đã tạo ra cảnh như bây giờ.
Ầm!Một tiếng sấm rạch ngang bầu trời, chiếu sáng khuôn mặt của mọi người ở đây, ai cũng đang thay đổi sắc mặt.
Lý Thanh Sơn đứng trong đám người vô cùng kinh hãi nói:“Đây… Đây không lẽ là… Phần quà lớn xa hoa trong truyền thuyết sao? Lão thiên ơi, cảm tạ tổ tông tám đời nhà ngươi!”Dựa vào bản năng cường đại của mình, Thiên Sương Lang Vương cứ cảm thấy bất an trong lòng.
Cẩn thận cảm nhận một phen, dường như chỉ là ảo giác bèn đưa mắt nhìn về phía Thu Hải Đường.
Đáng ra với thân phận của hắn không dễ báo thù như thế, nhưng đã gặp được rồi thì cũng không thể buông tha được.
“Lý Thanh Sơn ơi là Lý Thanh Sơn, dù ngươi có mạnh bao nhiêu thì bây giờ cũng không giữ được nữ nhân của mình.
Nhưng sấm chớp ở Lôi Châu đúng là rất mạnh đấy!”Lý Thanh Sơn cũng cảm giác được sự nặng nề đáng sợ của thiên ý ở đây, nếu Linh Quy không có cảm ứng mà hắn lại dám một mình xông vào Vạn Phật Thành để dẫn Thu Hải Đường đi thì người hắn phải đối diện không chỉ có ba kẻ địch này.
Mà còn có thêm cả Thương Ương Vương tử, toàn bộ Vương phủ Tây Lương và Mật Tông Đại Luân Tự nữa.
Khi đại trận thủ sơn vừa được mở ra thì Thiên Lôi bắt đầu ào ào đánh xuống.
Vừa phải chống lại vừa phải bảo vệ Thu Hải Đường, dù hắn có thần thông cái thế cũng gặp phải nguy hiểm vô cùng.
Ha ha, đây cũng là cái hay của Linh Quy biến, quả là Linh Quy trấn hải báo cát hung.
Nhưng Linh Quy thì được, chứ Ô Quy thì miễn.
Lý Thanh Sơn không hét lên rồi lao ra khỏi đám người.
Mà hắn chỉ lẳng lặng xâm nhập vào đoàn người đông đúc, tiếp cận Tả quốc sư đang lơi là phòng bị.
Mưa rơi như thác đổ, Lý Thanh Sơn tựa mãnh hổ chốn rừng sâu đang lặng lẽ nằm sấp tiến về phía trước.
Quanh người Tả quốc sư đang tỏa ra luồng kim quang mờ nhạt, loáng thoáng biến thành chiếc chuông vàng gạt hết nước mưa ra khỏi phạm vi ba thước.
Thương Ương Vương tử bị khí tức áp chế nên không thể làm gì.
Thái tổ hoàng đế giáng lâm thì tất nhiên Lôi Châu phải thần phục.
Dù ba người này có thân phận gì thì hắn cũng không thể đối phó với thực lực của hắn.
Ngay cả khi hắn bất chấp tất cả.
Sẽ không có ai vì một nữ nhân mà đắc tội với Thiên Sương Lang Vương, Thái tử Tự Khánh và cả Vương triều Đại Hạ sau lưng họ cả.
Mặt Thu Hải Đường trầm lặng như nước, nàng không thấy sợ hãi, chỉ nhìn chăm chú vào sợi dây đỏ trước cổ tay trắng nõn.
Không lẽ tất cả mọi chuyện đều do số phận sắp đặt thật sao?Lúc này, Lý Thanh Sơn đã ra khỏi đám người.
Tả quốc sư đột nhiên rùng mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng lên thẳng đầu.
Thương Ương Vương tử sửng sốt nhìn nam tử đang đi trong màn mưa tới, dáng vẻ bình thường tựa như có thể hòa vào màn mưa xối xả bất kỳ lúc nào.
Cũng cảm thấy hơi kỳ quái, vì nếu không tập trung nhìn thì sẽ hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của người đó.
Thu Hải Đường cũng thấy nam nhân ra khỏi đám người kia, nàng ngây người, đôi mắt hoa đào rưng rưng tầng hơi nước khiến đôi mắt nàng càng mờ mịt hơn.
Đôi môi đỏ mọng mấp máy tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn bày tỏ.