Mưa gió mịt mùng, ánh đèn đuốc mờ tối, tiếng sấm cũng tạm ngừng lại.
Thu Hải Đường khẽ nâng đầu phượng lên mang lại cảm giác trang nghiêm.
Thương Ương Vương tử thở dài một hơi:“A Di Đà Phật, ta hiểu, nhưng ta chỉ có một thỉnh cầu mà thôi!”Thu Hải Đường mỉm cười nói:“Mời Vương tử cứ nói.
”“Xin ngươi cố gắng đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm, ta sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ ngươi.
”Biểu hiện của Thương Ương Vương tử rất chân thành, không từ bỏ vì nàng đã từ chối, chỉ cần nàng còn ở lại Lôi Châu thì vẫn có thể làm nàng lay chuyển.
Nụ cười của Thu Hải Đường vẫn không thay đổi:“Thương Ương Vương tử, cảm ơn tấm lòng thành của ngươi.
Nhưng đây là con đường của riêng ta, dù thế nào ta cũng phải tự đi.
Dù cho ngươi có là A Nan thì ta cũng không phải Già nữ Ma Đăng đâu!”Thương Ương Vương tử tỏ ra kinh ngạc, đây là câu chuyện cũ đã để lại nhiều dư vị trong lòng hắn, nhưng hắn chưa từng nói qua với bất kỳ ai cả, vì sao nàng lại biết được chứ?A Nan chính là một trong mười đại đệ tử của Phật Đà, mặt như trăng tròn, mắt tựa hoa sen.
Bị Già nữ Ma Đăng chung tình thầm thương, nghĩ đủ cách để gả cho hắn.
Gần như đã khiến A Nan phá giới, sau đó đã được Phật Đà độ xuất gia, có thể nói đó là một chuyện rất đáng mừng.
Trong lòng hắn, Thu Hải Đường si tình không khác gì Già nữ Ma Đăng, còn bản thân tất nhiên chính là vị Tôn giả A Nan kia.
“Thôi, nếu đã là lựa chọn của ngươi thì sao ta có thể ngăn cản được.
Chờ tới khi ngươi lên đường, xin hãy cho ta tiễn ngươi một đoạn.
”“Tất nhiên rồi.
”Bên trong đám người, Lý Thanh Sơn vẫn mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa rất khác so với lúc lên núi, hắn thầm nói trong lòng:“Ban đầu ta định ra tay phá tan ổ dâm này, nhưng nhìn vị hoà thượng này không giống kẻ gian ác gì, thích mỹ nhân là chuyện thường tình.
Ta cũng không hẹp hòi tới mức như thế, thôi tha cho ngươi một mạng!”Có thể nhìn rõ phật ma chỉ trong một suy nghĩ, tấm chân tình của Thu Hải Đường đã thực sự độ hóa hắn, khiến tòa vạn phật này tránh được một kiếp nạn lớn.
Bèn muốn lao qua đám người ôm nàng vào lòng.
Đột nhiên cảm thấy có ba luồng hơi thở đang nhanh chóng tới gần, có của Đại tu sĩ nhân loại, có Yêu Vương mạnh mẽ, cũng có một Tăng Vương của Phật môn.
Mà ba cỗ hơi thở đó cũng hơi quen thuộc.
“Ồ, không lẽ tung tích của ta đã bị phát hiện rồi?”Chỉ trong chớp mắt, ba người họ đã đứng trước Vân Vũ Lâu.
“Thu môn chủ, lâu rồi không gặp!”Người cầm đầu là một thanh niên tuấn mỹ có diện mạo hung ác, bộ Long bào Thái tử đang mặc trên người vô cùng chói mắt.
Người đó cất bước vào trong Vân Vũ Lâu không hề thấy Lý Thanh Sơn trong đám người.
“Thái tử Tự Khánh!”Thu Hải Đường cau mày, biết Tự Khánh và Lý Thanh Sơn và mối thù lớn, năm đó ở quận Như Ý Thanh Châu, Ác Đan trong tay hắn một lòng muốn chiếm đoạt mình, cuối cùng lại chết trong tay Lý Thanh Sơn.
“Nhiều năm không gặp ngươi đã trở nên đẹp hơn, chẳng trách lại có thẻ khiến Thương Ương Vương tử rung động.
”Mỗi một câu chữ trong lời nói của Tự Khánh đều mang theo ác ý.
Lần này hắn vâng lệnh đi sứ Lôi Châu, cốt để Tây Lương quốc hoàn toàn thần phục Đại Hạ.
Một việc tưởng chừng hào quang lắm, nhưng thực chất chỉ có Thái tử có địa vị thấp kém nhất mới phải làm.
Ở mấy ngày liên tục trong Vương Phủ trên đỉnh Tây Lương, ban đêm nghe thấy tiếng động huyên náo trong thành khiến lòng càng hậm hực, mãi tới khi nghe thấy ba chữ Lý Thanh Sơn đã khắc sâu trong lòng.
Lúc này thù mới hận cũ dâng trào, không kiềm chế nổi mới phá không chạy tới.
“Thái tử điện hạ, hóa ra ngươi cũng quen biết với Hải Đường.
”Thương Ương Vương tử bước lên hành lễ.
Thoáng ngăn cản ở trước mặt Tự Khánh.
Hắn đã điều tra kỹ càng tất cả những chuyện mà Thu Hải Đường từng trải qua, tất nhiên cũng biết những ân oán và bất hòa của họ.
Tự Khánh nhìn thoáng qua hắn, biết thân phận hắn đặc biệt, mà thực lực cũng chẳng kém gì mình.
Với lại lần này Tự Khánh cũng là nhân vật then chốt của lần đi sứ này nên cũng không tiện trở mặt.
“Thương Ương sư đệ, ngươi là Tăng Vương sao lại có thể ngông cuồng, tới nơi dơ bẩn như này được?”Một tiếng quát tựa tiếng chuông Đại Lữ vang lên, lấn át cả tiếng sấm sét vang dội.
Tả quốc sư chắp hai tay, đứng bên ngoài Vân Vũ Lâu nói vọng vào, hiển nhiên không có ý định bước vào nơi dơ bẩn này.
Tự Khánh chẳng qua chỉ là đại diện cho Hoàng đình Đại Hạ, còn Tây Lương quốc lại tôn sùng Phật pháp.
Vị Tả quốc sư này là bậc Chí Tôn của Phật môn Cửu Châu, mới chính là nhân vật quan trọng nhất trong đội đi sứ.
Tiếng vù vù vang lên liên tục trong tay Thương Ương Vương tử, như thể vừa phải chịu sức mạnh của vạn quân, lúc này chỉ có thể cố gắng chống đỡ, sao có thể nói thành lời.
Hắn là người trong Phật môn, giờ Tả quốc sư lại dùng giới luật trong Phật môn ra răn dạy hắn là chuyện cực kỳ quang minh chính đại, không thể phản bác lại được.