Lý Thanh Sơn tỉnh táo lại trong nháy mắt:"Đó không phải là ta thì có gì đáng sợ?"Một con bướm bay nhanh vào trong mộng, thay đổi bảy màu sắc, ánh sáng lung linh múa lượn, tiếng cười khe khẽ vang lên.
Tất cả hình ảnh dừng lại, vỡ vụn tan rã, hóa thành một cánh đồng lúa mạch màu vàng bát ngát.
Hắn ở trong cánh đồng lúa mạch sâu ngang eo, không còn là Ma vương khủng bố, lại quay trở về thành thiếu niên quê mùa, mặt mũi tức giận quát:"Thẩm Mộng Điệp, là ngươi giở trò!"Hiếm khi được ngủ một giấc, lại có người báo mộng, vẫn là loại ác mộng này, thực sự là cực kỳ đáng ghét.
Thiếu niên chợt vồ lấy, bươm bướm xuyên qua giữa ngón tay, bay lượn xung quanh hắn:"Cảm thấy câu chuyện vừa rồi thế nào?"Thiếu niên hỏi:"Đó là hịch văn do Tự Long viết?""Ngươi đoán xem kết cục cuối cùng là gì?""Ta hiểu rồi, hắn muốn tập hợp tâm của người trong thiên hạ, luyện hóa Cửu Châu giúp hắn!"Hắn từng là Thế Giới Chi Thần, thiên hạ chi Vương nên lập tức hiểu ra âm mưu của Tự Long.
Đây hoàn toàn là chuyện không thể nào làm được, cho dù là Hiệp Vương được thiên hạ sùng bái ở trong tiểu thế giới cũng không làm được.
Lòng người phức tạp nhiều đổi thay, huống chi là cái tâm của chúng sinh.
Nhưng mà Tự Long có cơ hội làm được, không chỉ có nền móng thành lập nước Đại Hạ năm ngàn năm, thậm chí có cả sự ban phước của thiên mệnh sâu xa, quan trọng hơn là cùng chung một kẻ địch.
Không có Ma vương diệt thế, sẽ không có chúa cứu thế.
Sợ hãi và thù hận bao trùm lòng người hơn sùng bái và mến mộ.
Đây là dương mưu không thể phá giải, từ giây phút hắn kiên quyết nổi dậy thì muôn dân khắp thiên hạ đã đứng ở phía đối lập.
Nhưng mà nếu không làm như vậy thì càng không có phần thắng.
Bước đi này, vừa không phải nước cờ dở, cũng không phải nước cờ tuyệt vời, chỉ là chiếu tướng mà thôi.
Chẳng những Tự Long không thỏa hiệp, trái lại còn kiên quyết ra chiến thư.
Từng bước một đi tới đây, hai bên đều không khoan nhượng.
Vương gặp Vương, chết!"Ở trong câu chuyện như vậy, có lẽ chắc chắn là anh hùng cứu thế đánh bại Ma vương tà ác, thực sự xót xa!""Ha ha, tự mình nói với mình, toàn lời dối trá!""Kẻ ngu luôn nhiều hơn kẻ thông minh, xưa nay lời nói dối được người ta tiếp thu dễ dàng hơn so với sự thật, không có nguyên nhân hậu quả phức tạp như thế, không có đúng sai phải trái rối rắm không rõ.
Hơn nữa cho dù cái gọi là chân tướng, ngươi cũng thực sự muốn hủy diệt thế giới này, không phải sao? Đương nhiên là ngươi bất đắc dĩ mà thôi.
So với nam nhân kia, rõ ràng ngươi hiệp nghĩa và nhân từ hơn nhiều, rõ ràng chưa từng coi chúng sinh là giun dế, rõ ràng muốn bảo vệ thế giới này.
Cuối cùng lại trở thành sự tồn tại của kẻ kinh khủng nhất và tà ác nhất, đúng là trào phúng!"Ha, bởi vì ta cũng không phải người tốt đẹp gì, vì thế không cần phải tự thương xót! Ngươi báo mộng cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì?""Xin mời quay đầu lại!""Ngươi muốn khuyên ta từ bỏ làm kẻ địch với Tự Long?""Ngươi nghĩ nhiều rồi, chỉ là quay đầu lại mà thôi.
"Lý Thanh Sơn chợt nhìn lại, một nữ tử cầm chiếc ô đứng gần đó, đưa lưng về phía hắn, trên ô nở đầy hoa tươi, liên tục nở rộ rồi úa tàn, che giấu hơn phân nửa dáng người của nàng, nhưng không thu hút ánh mắt người khác bằng đôi môi ở dưới chiếc ô kia.
Bươm bướm đậu trên vai nàng.
"Thẩm Mộng Điệp?"Bờ môi hơi cong lên, mộng cảnh vỡ vụn.
Lý Thanh Sơn lập tức tỉnh lại, giọng nói kia còn vang vọng trong đầu:"Đợi quân đã lâu, mười lăm tháng mười, không nên thất hứa.
"Thời gian trôi qua, quá nhiều sự thay đổi nhanh chóng không lường trước được.
Ngày mười lăm tháng mười cũng tới trong nháy mắt.
“Tuyết rơi rồi!”Trong tiếng than thở, một người nam tử leo lên đỉnh núi, gió lạnh cuốn tuyết dày như lông ngỗng đập vào bộ ngực trần của hắn, lại giống như rơi vào trên một quả cầu lửa, lập tức bốc hơi thành một màn sương khói mờ ảo bao phủ lấy người đó.
Khuôn mặt hắn ở giữa mơ hồ không rõ nhưng dáng người cao thẳng, tà áo phấp phới, tóc tím tung bay lại rất rõ ràng một như cây cờ đỏ cắm trên đỉnh núi.
Hắn nhìn xung quanh, khi mà trời đất biến thành một thế giới phủ đầy băng tuyết, mọi thứ đều trắng xóa, nhưng chỉ có mỗi một mình đơn độc, lòng dạ cũng sẽ thật trống trải.
Lúc này trời còn chưa tới lúc tờ mờ sáng, một mảnh tuyết trắng sáng lóa, nhưng nếu là phàm nhân ở đây, có lẽ là chỉ cách mười bước cũng nhìn không thấy, lại không đến mười lăm phút, liền sẽ bị đóng băng thành một tác phẩm tượng băng điêu khắc.
Đôi mắt đỏ nheo lại, nhìn xuyên qua lớp tuyết lớn đầy trời, thì thấy một tòa cung điện màu trắng sừng sững đứng giữa những ngọn núi.
Tòa cung điện có màu trắng không phải là vì nó bị bao phủ bởi tuyết trắng dày, thậm chí không có một bông tuyết nào ở trên tòa cung điện.
Màu trắng đó không phải là màu trắng của tuyết, mà là một màu trắng nõn đầy ôn hòa và dịu dàng, càng giống như là toàn bộ cung điện đều được tạc ra từ bạch ngọc.