Lý Thanh Sơn sửng sốt một chút, nhìn hắn từ trên xuống dưới:"Cái miệng ăn mắm ăn muối này của ngươi, cái mặt trào phúng này.
Quả nhiên không hổ là con trai của ta, nếu ta làm hoàng thượng, nhất định phong ngươi cái tên thối tha này làm Thái tử, đến, chúng ta cùng đi!"Lý Phượng Nguyên hơi đỏ mặt, xoa đầu nói:"Đâu có đâu có, nếu so sánh ta cùng Đại lão cha ngài thì ta còn kém xa lắm!"Lý Thanh Sơn cười to nói:"Biết là tốt rồi.
Tự Long cho dù là có muôn vàn thủ đoạn, còn không phải là bị cha già của ngươi bức đến một bước này, không thể không đặt bản thân vào nguy hiểm để theo ta đánh cược.
"“Nhạn Ảnh, kẻ địch rất khó đối phó, nhưng cũng không có đáng sợ như vậy.
Ở quê hương ta có một người từng nói, coi thường địch về chiến lược, nhưng phải coi trọng địch về chiến thuật.
Đấu với trời đấu với đất đấu với con người, thú vị vô cùng.
Ngươi phải học cách để hưởng thụ niềm vui trong đó.
"Mấy triệu bản kêu gọi linh khí này cũng phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, lại còn phải phân phát khắp thiên hạ, cho dù có lấy tích lũy của vương triều Đại Hạ thì cũng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Mồi nhử cũng được, cạm bẫy cũng tốt, đây cũng đều là việc rất là mạo hiểm.
Tự Long vốn dĩ có thể không cần mạo hiểm như vậy, hắn có thể ở tại Hoàng đình và dựa vào đại thế để đè bẹp hắn.
Nhưng hiện tại hắn ta lại không thể không lo lắng, chờ tới lúc sau khi hắn hoàn thành việc lớn thì Cửu Châu còn có thể hay không luyện thành động thiên phúc địa, mà khi đó những người mà muốn nghiền ép cũng chắc chắn sẽ không đến ngoan ngoãn mà chịu chết.
Thu hoạch cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một cái thế giới gần như sắp bị tan vỡ cùng một kẻ thù mạnh mẽ khó lường.
Vì lẽ đó hắn muốn ngăn cản sự hủy diệt của thế giới, muốn giải quyết triệt để Lý Thanh Sơn, hắn nhất định phải lộ ra kẽ hở, cho Lý Thanh Sơn cơ hội để ra một đòn trí mạng.
"Nói rất hay!"Hai mắt của La Hầu Tiểu Minh sáng lên:"Nếu là người kia đến Tu La đạo, nhất định sẽ là A Tu La mạnh nhất!""Niềm vui của việc chiến đấu sao? Có các ngươi hiểu biết là được rồi.
"Cố Nhạn Ảnh khẽ mỉm cười, nàng đương nhiên biết rõ ràng, cuộc chiến giữa hai nam nhân đã sớm bắt đầu.
Mưu lược, bố cục.
Đối đầu, thăm dò.
Điều động tất cả tài nguyên, và sử dụng tất cả thủ đoạn.
Từng bước một ép buộc đối phương, cũng từng bước một đem chính mình rơi vào tình thế tuyệt vọng, hai bên đều không có chút gì do dự.
Đó quyết tâm giết chết nhau ngay từ thời điểm biết đến sự tồn tại của người kia, tất cả những thỏa hiệp, nhượng bộ ở giữa đều là sự giả tạo.
Giờ này ngày này, hai bên đối đầu trực diện, nhất định phải phân định sống chết một mất một còn!Lý Phượng Nguyên ở một bên nghe, cũng thấy nhiệt huyết sôi trào, không để ý đến sống chết, chợt nghe Tiểu An nói một tiếng:"Thanh Sơn, kỳ thực, ta có thể giết chúng sinh.
"Giết chúng sinh? !Một thân nhiệt huyết của Lý Phượng Nguyên bị đông cứng lại ngay trong chớp mắt.
…La Hầu Tiểu Minh và Cố Nhạn Ảnh đều nhìn Tiểu An, thấy vẻ mặt của nàng bình tĩnh, trên mặt không có vẻ hung dữ nào, trên người cũng không có tia sát khí.
Nàng đang nói về những điều bình thường như ăn cơm uống nước, trong mắt nàng chỉ có sự tồn tại của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cũng sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn.
Ở một mức độ nào đó, điều này tương tự như việc hắn hủy diệt thế giới.
Nhưng hắn đã ra lệnh cho Phệ Không Thú nuốt chửng Cửu Châu chỉ để ép buộc Tự Long phải lộ ra sơ hở của mình.
Mặc dù gây ra rất nhiều thiệt hại, nhưng về cơ bản nó là một vùng đất cằn cỗi, hầu như không có sinh linh nào tồn tại.
Nếu có thể đánh bại Tự Long ở đây, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Cho dù hắn sát phạt một cách quyết đoán, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức tránh giết hại không cần thiết.
“Ta không đồng ý, như vậy thật quá đáng!”Lý Phượng Nguyên không quan tâm đến nỗi sợ hãi đối với Tiểu An, đột nhiên đứng dậy, dù sao phượng hoàng cũng là một điểu nhân.
Lý Thanh Sơn không để ý tới hắn, cười hỏi:“Các ngươi cảm thấy thế nào?”La Hầu Tiểu Minh nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn Lý Thanh Sơn, không trả lời.
Ngón tay mảnh khảnh của Cố Nhạn Ảnh nghịch chén rượu:“Cho dù bọn ta giúp đỡ, lẽ nào hôm nay ngươi định rút lui à? Sao không đợi thêm hôm nay, nếu như ngươi không thể hạ gục Tự Long mà vẫn sống sót, chúng ta lại bàn tiếp!”“Nhạn Ảnh là người hiểu ta nhất!”Lý Thanh Sơn cười to, âm thanh chấn động núi non.
Ván cờ đã đến nước này, nếu lại rút lui, khí thế sẽ giảm sút, không bằng cứ rời đi Cửu Châu, cần gì phải kéo theo chúng sinh chôn cùng.
Tiểu An cúi đầu, có chút thất vọng.
“Ta biết ngươi quan tâm an nguy của ta, không muốn ta đi mạo hiểm.
Cho nên biết quyết định của ta, nhưng vẫn phải lên tiếng.
”Lý Thanh Sơn ôm nàng vào lòng, hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt thanh tú của nàng.
Tiểu An nở nụ cười, mặt hơi đỏ.
Giống như một tảng băng tan, hoa xuân rực rỡ.