Tiếng cửa cung mở ra đánh thức Tự Long từ hồi ức.
Hắn nhìn bóng trắng xinh đẹp sau cửa, nụ cười khẽ đông cứng lại.
Trên ngọn núi xa xôi, Lý Thanh Sơn cũng tập trung tinh thần nhìn về phía cửa cung, tạm thời gác lại ân oán với Tự Long, chờ mong mỹ nữ đẹp nhất thiên hạ xuất hiện.
Hắn lẩm bẩm trong lòng:“Chết tiệt, tên khốn, tránh ra một chút!”La Hầu Tiểu Minh suy nghĩ rồi nói:“Thanh Khâu quốc có ba thị tộc lớn, đó là Đồ Sơn tộc, Thuần Hồ tộc và Hữu Tô tộc.
Không biết Cửu Vĩ Hồ Hậu này đến từ tộc nào?”Cố Nhạn Ảnh nói:“Chắc là Hữu Tô tộc.
Ta nghe nói nàng ta họ Tô, Tô Mê Nhiêu.
”“Thật sự là phiền toái.
Thanh Sơn, ngươi suy nghĩ lại đi!”“Sao vậy?”“Ba thị tộc lớn đều có thế mạnh riêng.
Đồ Sơn Tộc nhân đức chính trực, có thể hiểu lòng người, có khả năng lập gia đình.
Thuần Hồ Tộc thông minh lạnh lùng, tinh thông ảo thuật, thay đổi thất thường.
Đều là ứng cử viên sáng giá.
Chỉ có Hữu Tô tộc là xảo trá quỷ quyệt, giỏi nhất là mê hoặc, sợ nữ tử trong thiên hạ này chưa đủ hỗn loạn, thường mang đến tai họa cho mọi người.
Hầu hết tai tiếng của cửu vĩ hồ đều do họ tạo ra, ngay cả ta cũng không muốn bị tiêm nhiễm.
”“Đã biết.
”Lý Thanh Sơn đáp lời, trong mắt tràn ngập vẻ hứng thú.
La Hầu Tiểu Minh thầm nói mình thật thất sách, nếu Lý Thanh Sơn nghe theo cảnh báo thì đã không phải là Lý Thanh Sơn.
Còn nếu nói chỉ sợ thiên hạ không loạn thì có lẽ Lý Thanh Sơn còn cảm thấy tốt hơn nữa.
Ầm!Cánh cửa bạch ngọc của Quỳnh Ngọc Cung hoàn toàn mở rung, một nữ tử nhan sắc xinh đẹp đang đứng bên trong cánh cửa, làn tóc trắng như tuyết, bạch y phấp phới như tiên.
Trên vạt váy và ống tay áo được điểm xuyến bằng lớp nhung trắng như tuyết.
Bông tuyết bay lượn quanh người nàng tựa như tinh linh băng tuyết rơi xuống trần gian.
Bàn tay trắng nõn lại cầm một chiếc búa lớn, đôi mắt trong veo long lanh đang dữ tợn nhìn chằm chằm vào Tự Long bên ngoài, mang theo vô vàn suy nghĩ đông thành băng đá.
“Tiểu Nga!”Sắc mặt Tự Long thay đổi, không ngờ sẽ gặp được nàng ở nơi này.
“Hàn Vũ Nga Vương!”Lý Thanh Sơn kinh ngạc, nữ tử có mái tóc trắng kia chính là Hàn Vũ Nga Vương hắn cứu ra khỏi băng kiếm lúc ở dưới vách núi.
Hình như nàng có thù oán với Cửu Vĩ Hồ Hậu?Năm xưa, khi giao Huyền nguyệt cho nàng là vì không muốn Huyền Nguyệt có dính líu gì tới Đại Hạ nữa.
Không ngờ nàng lại ở trong Quỳnh Ngọc Cung này.
Cơn gió tuyết rít gào ngày càng mạnh hơn, lạnh giá tới tận xương tủy.
Hàn Vũ Nga Vương giương đôi cánh lông vũ màu trắng, mái tóc trắng bay múa, hai tay vung lên tạo Hàn Băng Thần Phủ, bão tuyết khắp trời nhanh chóng lấy băng phủ làm trung tâm bay vòng quanh.
Băng tuyết biến thành một con long trắng đang cuộn mình lại, long trắng tức giận xông thẳng lên bầu trời.
“Tự Long!”Sự thù hận trong lời nói của Hàn Vũ Nga Vương hóa thành dòng nước lạnh thấu xương, thừa dịp cảm xúc của Tự Long không ổn định, Huyền Băng Thần Phủ đột ngột đổ xuống.
Sau đó Tuyết Long cũng nghiêng người, tựa như trụ trời đang đổ xuống không thể nào đỡ nổi.
Chúng khanh chạy tới hét lên:“Hộ giá!”Hoặc là nói:“Cẩn thận yêu nhiệt phía sau đánh lén.
”“Không lẽ Huyền Hải Thận Vương bảo mình lại để là để cùng đối phó với Tự Long.
Tuy sức mạnh một búa vừa rồi mạnh, cách đánh cũng rất tinh diệu, có vẻ nàng đã khôi phục được sức mạnh, nắm bắt được binh hồn bên trong.
Chỉ sợ trong thiên hạ này chẳng có mấy người đỡ được chính diện.
Tuy nhiên muốn đánh bại Tự Long vẫn còn thiếu sót nhiều lắm!”Lý Thanh Sơn lắc đầu, không quá coi trọng đòn đánh vừa rồi của Hàn Vũ Nga Vương.
Cũng chẳng có ý định xông lên phối hợp.
Sắc mặt Tự Long trở lại như bình thường, hắn vung tay áo phải lên lệnh cho chúng khanh của mình lui xuống.
Tay trái biền chỉ thành kiếm đâm thủng bão tuyết, dừng lại trước ấn đường của Hàn Vũ Nga Vương.
Không gian như ngừng lại, chúng thần dừng bước với những vẻ mặt khác nhau.
Huyền Băng Thần Phủ vẫn đang treo trên đầu Tự Long, không thể nào hạ xuống được một chút.
Ầm!Tuyết Long vốn đang nghiêng người lập tức tan vỡ, băng tuyết ngưng tụ lại đổ sập xuống như vừa gặp một trận bão tuyết khổng lồ, trải dài thành một cái rãnh sâu dài tới ngàn trượng dưới mặt đất.
Ban đầu Hoàng Long Vương cũng nằm trong phạm vi tấn công, giờ đây đã tỏa ra một vòng bảo vệ màu vàng nhạt, dễ dàng ngăn chặn tất cả thế tiến công.
“Đã lâu không gặp rồi Tiểu Nga!”Tự Long chậm rãi thu kiếm được tạo ra từ hai ngón tay trái, chỉ nhìn thẳng vào Hàn Vũ Nga Vương bằng đôi mắt dịu dàng, như thể không nhìn thấy Huyền Băng Thần Phủ đang treo trên đỉnh đầu.
“Tự Long, cuối cùng ngươi cũng dám ra tay với ta, làm ta còn tưởng ngươi có âm mưu quỷ kế nào khác nữa chứ!”Khóe miệng Hàn Vũ Nga Vương nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Rồi lại trở về dáng vẻ lạnh lùng vô tình.
Nàng lùi về phía sau, tránh ra khỏi cánh cổng lớn.
Sau đó nâng tay lên nói:“Nếu đã qua được cửa ải của ta thì mời tiến vào trong! Hôm nay là ngày vui của ngươi, đừng để làm lỡ thời gian.
”