"Đạo hữu, hôm nay là ngày đại hỷ của ta, ngươi làm như vậy thì không thích hợp cho lắm!"Lý Thanh Sơn chặn trước mặt của Trầm Mộng Điệp, thân thể cao to mạnh mẽ như một ngọn núi lớn, ngăn chặn lại khóa khí cơ của Tự Long, chịu đựng tất cả áp lực, liếc mắt về phía sau một cái, khóe miệng cong lên:"Làm tốt lắm!""Lý Thanh Sơn! Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, đầu hàng ta, những chuyện khác thì ta sẽ không nhắc lại nữa, thậm chí còn có thể sẽ dẫn ngươi đến Nhân Gian đạo, trở thành khách khanh của Vạn Tượng tông!"Tự Long dừng bước, hôm nay có thể bắt hắn dừng bước lại, chỉ có nam nhân trầm tĩnh khó hiểu ở trước mặt này.
Thái độ vẫn như một vị quân vương cao cao tại thượng, muốn làm một kẻ phản tặc ở Chiếu An.
"Tự Long, đã đến nước này rồi, vẫn còn giở trò lừa gạt như vậy, không cảm thấy nực cười sao?"Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đỏ rực như lửa, nhìn Tự Long bằng nửa con mắt.
Sự tranh chấp giữa các cao thủ không chỉ là đấu pháp lực, hay so với thần thông, mà còn là sự va chạm của ý chí tinh thần.
Chỉ cần trong lòng hắn còn có một tia may mắn, muốn thông qua "Chiếu An" để tránh né trận chiến này, khí thế lập tức sẽ bị suy yếu.
Phần thắng sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa bây giờ, dựa vào hành động lần này của Trầm Mộng Điệp, tinh khí thần của hắn càng tiến thêm một bước nữa.
Cắm sừng người khác, còn sướng hơn là được nhìn kẻ địch bị cắm sừng, tâm trạng như vậy cũng sẽ vui vẻ hơn một chút.
"Chi bằng ngươi hãy đợi thêm chút nữa, đợi để uống rượu hỉ của ta, chúng ta lại đến so tài đi.
Nghe nói vị Tô Đạo hữu kia là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chậc chậc, không nghĩ rằng hôm nay ta lại có diễm phúc đến như vậy! Nếu như ngươi có thể đợi được.
Cứ đợi ta vào động phòng, rồi hưởng tuần trăng mật, thì tái chiến cũng vẫn chưa muộn.
""Ngươi.
Tìm.
Chết!"Tự Long thốt ra ba chữ từ trong kẽ răng, hắn chưa bao giờ phải phải chịu sự nhục nhã to lớn đến như vậy.
Toàn thân khí thế nổi cơn thịnh nộ, giống như long bay lên chín tầng mây, gầm rống lên đầy giận dữ.
Xung quanh bốn phía bất kể là đại tu sĩ hay là nữ yêu vương, tất cả đều liên tục lùi lại về phía sau, không thể đến gần hắn ta trong vòng mười bước, và càng không có ý nghĩ nào đến việc chống cự lại hắn.
Mái tóc đỏ của Lý Thanh Sơn bay ngược ra sau.
Quần áo bay phần phật, nhưng lại bất động như núi.
Chỉ là thân thể có hơi phủ phục xuống, giống như là bước mở đầu của quá trình mãnh hổ rình mồi.
Trong nháy mắt, sát khí phóng tận lên trời.
Rầm rầm, một loạt tiếng sấm rền vang dội, chấn động khiến cho tất cả mọi người bên trong cung điện đều cảm thấy tức ngực, muốn ói ra máu, nhưng cũng chỉ là khí tức của bọn hắn va vào nhau mà thôi.
Các đại tu sĩ chợt bừng tỉnh.
Đây căn bản không phải là trận chiến mà họ có thể nhúng tay vào, họ có thể phát huy tác dụng, có lẽ chỉ là phân chia tinh thần của Lý Thanh Sơn, ép Lý Thanh Sơn công kích chính mình.
Dù thắng bại có thể trong phút chốc, nhưng rất có thể sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
Đúng lúc này.
Trầm Mộng Điệp từ phía sau Lý Thanh Sơn đi ra:"Này, hai vị, hãy nghĩ xem đây là đâu.
""Mê Nhiêu đang ở đâu? Ngươi đã làm cái gì rồi?"Tự Long mơ hồ cảm thấy chuyện ngày hôm nay có gì đó không ổn, trong lòng vẫn lo lắng cho sự an nguy của Cửu Vĩ Hồ Hậu.
“Ơ hay, còn không mau thả tân nương của ta ra đi!”Lý Thanh Sơn liếm môi, nhưng hắn vẫn quyết tâm muốn đưa cái mũ xanh này cho Tự Long mang.
"Được rồi được rồi, nếu các ngươi đều đã sốt sắng đến như vậy, như vậy thì.
Giờ lành đã đến!"Trầm Mộng Điệp hô to lên một tiếng, xung quanh hàng ngàn bông hoa nở rộ, bao phủ toàn bộ cung điện, không ngừng lượn vòng, rực rỡ chói cả mắt, tràn ngập niềm vui.
Một tân nương đầu đội mũ phượng và khăn quàng vai, bước ra từ phía sau cung điện, đi một bước dừng một bước, mành châu dập dờn, tua rua nhẹ bay, giống như bước nhảy, mỗi một bước đều đạp vào trong lòng mọi người.
Trên đầu nàng trùm một chiếc khăn voan màu đỏ thẫm, không thể nhìn rõ được chân dung, nhưng vẫn toát ra một sức hấp dẫn không thể diễn tả được bằng lời, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, thậm chí còn trực tiếp hoá giải đại chiến hết sức căng thẳng giữa Lý Thanh Sơn và Tự Long, bởi vì họ không có cách nào để có thể dồn toàn bộ sự chú ý vào người của kẻ thù hùng mạnh ở trước mặt.
Dù như vậy, nàng vẫn cầm ô, ô nghiêng dựa vào vai, nhẹ nhàng xoay tròn trên tay và trong lòng còn ôm một chú mèo con, nếu không có bộ trang phục đó quả thực không giống như sắp thành thân, mà lại giống như là tiểu thư khuê các ra ngoài đi đạp thanh vậy.
Lý Thanh Sơn ngay từ đầu đã xác định, rằng cô gái này chắc chắn là Cửu Vĩ Hồ Hậu trong truyền thuyết, tuyệt đối không ai khác có thể thể hiện ra được sức hấp dẫn như vậy.