Bất chợt một con bướm bay nhanh qua trước mặt hắn, toả sáng hào quang như mộng ảo, trong chớp mắt đã che khuất gương mặt của Tô Mê Nhiêu.
Trầm Mộng Điệp cười nói:"Lý Thanh Sơn ơi Lý Thanh Sơn, một giấc mộng dài, còn không tỉnh lại.
""Tiểu Điệp, ngươi làm cái gì vậy?"Tô Mê Nhiêu bình tĩnh nói, tay bắt lấy con bướm đang bay múa trong không trung.
Dường như Trầm Mộng Điệp đã dự đoán được, nhanh nhẹn tránh khỏi cái chụp tay này:"Hi hi, nằm mơ phải ly kỳ thì mới thú vị.
Hơn nữa hắn là vai chính.
""Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"Tô Mê Nhiêu nhíu mày, năm đó nữ nhân này bị điên, không thể nào mê hoặc khống chế nên mới phải luôn nghĩ cách ứng phó.
Bị chuyện của nàng nhốt mấy ngàn năm, cuối cùng không chết vì tẩu hỏa nhập ma, ngược lại càng điên điên khùng khùng hơn, thực sự là ngoài dự tính.
"Tô Mê Nhiêu, ngươi cho rằng mọi thứ đều có thể như ý muốn của ngươi sao? Nhưng ngươi không biết rằng trên trời dưới đất, vai chính lớn nhất, đương nhiên ta phải đi theo lăn lộn cùng hắn, đi với ngươi thì có tương lai gì?"Trầm Mộng Điệp tuyên bố với lý lẽ chân chính.
Bóng dáng màu đỏ vụt lên, Tô Mê Nhiêu lướt tới, khăn quàng vai tung bay, tua rua bay lên, một đôi bàn tay trắng nõn biến ra vô số tàn ảnh tỏa ra giống như hoa tươi, bao vây hồ điệp ở bên trong.
Trầm Mộng Điệp xoay tròn bay vút lên, biến ra vô số hồ điệp, từ mỗi góc độ không thể tin được để xuyên qua từ giữa ngón tay của Tô Mê Nhiêu.
Vạn hoa nở ra, ngàn con hồ điệp uốn lượn.
Họ vừa tiến vừa lùi, vừa đuổi vừa chạy, váy áo bồng bềnh, đâu có giống nữ yêu, rõ ràng là thiên nữ hạ phàm.
Tranh chấp nhau ở trong không gian nhỏ hẹp, không để lộ chút khí thế nào, càng không hề gây ra thiệt hại chút nào, giống như khiêu vũ uyển chuyển phối hợp ăn ý, trái lại giống như vẻ đẹp của ảo mộng.
Trong thoáng chốc như trông thấy một con bạch hồ lộng lẫy đang tấn công một con hồ điệp.
Hồ ly bước thoăn thoắt, hồ điệp vờn theo chiều gió, hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người ở trong điện, ngay cả Tự Long cũng nhìn đến mức quên cả tôn nghiêm, mặc dù chưa từng trông thấy điệu múa như này ở trong Nhân Gian đạo.
"Hừ!"Tô Mê Nhiêu hừ lạnh, nàng thật sự nổi giận.
Một cái đuôi hồ ly trắng như tuyết đột nhiên lộ ra ở dưới váy, vồ lấy hồ điệp uốn lượn mạnh mẽ ở giữa không trung.
"Ôi chao? Chẳng lẽ.
ngươi mới là vai chính! Thật là thê thảm, ta không cần sống trong thế giới của nữ chính, quá điên khùng!"Trầm Mộng Điệp thần hồn nát thần tính đến mức nói luyên thuyên, khiến cho Tô Mê Nhiêu có cảm giác không biết phải làm gì, nàng cười lạnh:"Tiểu Điệp, ta biết đây không phải là chân thân của ngươi, nhưng đừng tưởng rằng như vậy thì ta sẽ không làm gì được ngươi, đợi đến khi rời khỏi thế giới này, ta sẽ có cách để tìm hiểu vị trí bản tôn của ngươi giống như này!""Không, đây mới là chân thân của ta!"Trầm Mộng Điệp phủ định hoàn toàn, đôi mắt long lanh bảy màu lộ ra vẻ kiên định không hề tầm thường:"Mê Nhiêu, ngươi có thể tiêu diệt ta, nhưng không thể phủ định sự tồn tại của ta, ta là một con.
hồ điệp.
xinh đẹp.
"Nàng nói xong câu cuối cùng, ánh mắt lay động bi thương tuyệt mỹ vừa giống như vẻ cứng đầu của đứa trẻ.
Loại màu sắc đó khiến cho Tô Mê Nhiêu không nỡ ra tay, dù sao cũng chỉ là phân thân không quan trọng mà thôi, việc gấp bây giờ là tiếp tục buổi hôn lễ này, thuần phục Lý Thanh Sơn hoàn toàn.
Thế là nàng vừa suy đoán cách nghĩ của kẻ điên vừa dụ dỗ từng bước:"Nếu đã biết ta mới thật sự là.
Nhân vật chính, vậy thì đừng đối đầu với ta nữa, được không?"Bỗng nhiên Trầm Mộng Điệp cúi rạp đầu xuống đất, hướng lên trời thành kính khẩn cầu:"Chủ nhân mộng cảnh vĩ đại, xin tha thứ cho ta ngạo mạn vô tri, không nên suy đoán ý chí Vô Thường của ngài.
"Tô Mê Nhiêu giật mình, nàng từng gặp nhiều người điên, nhưng điên nặng như Trầm Mộng Điệp thì thực sự là gần như không tồn tại.
Bởi vì những kẻ khác bị điên tới trình độ nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma rồi chết, lẽ nào Trầm Mộng Điệp thật sự thông suốt về những thứ đó.
Đột nhiên nàng xoay người lại, không, không thể bị Trầm Mộng Điệp làm ảnh hưởng!Ở đó, khi Trầm Mộng Điệp ngẩng đầu lên nhìn về phía sau của Tô Mê Nhiêu, trên mặt nàng mang theo một nụ cười kỳ lạ.
Lý Thanh Sơn vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí con ngươi còn không chuyển động.
Dù cho vào lúc các nàng đánh nhau.
Hắn nhìn ngây ngốc về phía trước, giống như Tô Mê Nhiêu vẫn đang đứng ở đó.
Mà lúc này, một bóng dáng cao gầy lặng lẽ đi tới sau lưng của hắn.
"Thay vì biến ngươi trở thành đầy tớ của kẻ khác, còn không bằng để ta tự tay giết ngươi!"La Ti Chu Hậu cong đôi môi đỏ, lộ ra răng nọc độc sắc nhọn, cắn mạnh ở trên cổ hắn rồi truyền toàn bộ độc tố vào trong cơ thể hắn.
Cho dù chịu sự mê hoặc không thể rời khỏi Cửu Vĩ Hồ Hậu, thế nhưng không hề ảnh hướng tới việc nàng bị thôi thúc bởi sự ghen tỵ, thực hiện nguyện vọng từ trước đến nay là Giết chết Lý Thanh Sơn!