"Dừng tay!"Tô Mê Nhiêu sợ hãi xuất hiện cùng lúc, uy hiếp tính mạng mãnh liệt rất có thể khiến cho Lý Thanh Sơn tỉnh táo trở lại, thoát khỏi trạng thái bị mê hoặc.
Hơn nữa Lý Thanh Sơn tuyệt đối không được chết bởi vì nàng.
"Vâng, cung chủ.
"Ánh mắt của La Ti Chu Hậu mơ màng, thả lỏng miệng ra rồi lùi về sau vài bước, hoàn toàn không thể chống cự lại mệnh lệnh của nàng.
Nhưng mà lượng lớn độc tố vẫn truyền vào trong cơ thể của Lý Thanh Sơn, dù cho khí lực của hắn vô cùng dũng mãnh.
Nhưng ở trạng thái mất hồn, hoàn toàn không thể trấn áp độc tố, sắc mặt lập tức xanh lên rồi biến thành đen, rõ ràng đã bị trúng kịch độc.
"Tất cả là trò quỷ của ngươi!"Tô Mê Nhiêu quay đầu lại trừng mắt nhìn Trầm Mộng Điệp, nàng lập tức nhớ lại, La Ti Chu Hậu được nàng đưa vào Quỳnh Ngọc cung, bởi vì có quan hệ đặc biệt với Lý Thanh Sơn, còn nhận được sự biệt đãi của nàng, nhưng vì ở cùng trong thời gian ngắn ngủi nên không thể mê hoặc nàng hoàn toàn.
Không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy.
Trầm Mộng Điệp cười thầm:"Mê Nhiêu, ngươi cho rằng ta không biết năm đó ngươi mượn tay Tự Long để đối phó với ta.
Ta luôn phiêu bạt ở trên biển.
Ngoại trừ người tỷ muội tốt này của ta là ngươi ra, còn có ai có thể hiểu rõ nhược điểm của ta như vậy, đương nhiên phải tính toán món nợ này lên đầu ngươi, kẻ đồng lõa như hắn chỉ là tiện thể.
""Ngươi vẫn luôn giả điên giả dại?"Tô Mê Nhiêu quát lên, không thể tin được bản thân cũng bị lừa dối bởi sự giả tạo.
Trầm Mộng Điệp nháy mắt, vẻ mặt vô tội:"Giả điên giả dại cái gì? Vị Lý đại gia Lý Thanh Sơn này chính là bạn cũ của ta, coi như ngươi là nhân vật chính theo thiên mệnh, ta cũng sẽ không đứng ở phía ngươi.
"Bỗng nhiên nàng gào lên trời:"Ngươi là tên rác rưởi ngu xuẩn đần độn.
Có bản lĩnh thì ngươi đến tiêu diệt ta đi!"Không phải nàng đang nói với bất kỳ người nào, mà đang nói với kẻ được gọi là "Chủ nhân mộng cảnh".
Nàng mắng xong rồi nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ giơ cổ ra chờ chém.
Một lát sau, nàng mở mắt bên trái ra, rồi mở tiếp mắt bên phải:"Ha ha ha, ta không sao!""Ta chịu ngươi đủ rồi!"Tô Mê Nhiêu tức giận đến mức run cả người, cuối cùng đã xác nhận, nàng điên thật! Bản thân lại bị một kẻ điên tính kế, quả thực không thể chịu đựng nổi, cứ tiếp tục như thế thì nàng cảm thấy đầu óc bản thân cũng không bình thường.
Bàn tay trắng nõn xuyên qua lồng ngực của Trầm Mộng Điệp nhanh như chớp, lấy một con hồ điệp đang giãy giụa ra, muốn nghiền nát hoàn toàn ngay lập tức, bỗng nhiên nàng dừng lại bất động.
Tô Mê Nhiêu từ từ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt rừng rực như lửa.
Bàn tay của Lý Thanh Sơn thả lỏng, thi triển tới thiên phú thần thông là Viên Ma Nhiếp Không, hắn nói:"Tô đạo hữu, xin hãy thả bằng hữu của ta ra!"Bắt đầu từ giây phút sợi tơ hồng tương tư bị đứt, linh đài của hắn đã tỉnh táo lại, còn mãnh độc công tâm của La Ti Chu Hậu càng kích thích linh quy báo động, ép hắn sinh ra phản ứng bản năng muốn sống sót và khôi phục lại một chút tỉnh táo.
Trên mặt hắn coi như vẫn bình tĩnh, cơn hoảng sợ và tức giận trong lòng không thể hình dung bằng ngôn ngữ.
Hắn không sợ chết nhưng bị người ta điều khiển tinh thần, biến thành nô lệ con rối, đó mới thực sự là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Xưa nay hắn gặp vô số hiểm ác, nếu hôm nay không có Trầm Mộng Điệp thì suýt chút nữa gặp xui xẻo.
Bây giờ nhớ lại, từ giây phút bắt đầu vào cung điện, Cửu Vĩ Hồ Hậu đã bắt đầu đối phó với hắn.
Đầu tiên là thông qua việc đả kích mạnh Tự Long để dẫn dắt niềm vui sướng của hắn, để buông lỏng cảnh giác của hắn, cuối cùng sẽ dùng "Cửu thiên chi thượng" để tạo kẽ hở, xâm nhập tinh thần của hắn chỉ trong một lần, gần như biến bách luyện cương hóa của hắn thành vô dụng, mặc cho nàng nhào nặn.
Tô Mê Nhiêu thở phào, nói dịu dàng:"Lang quân, chẳng lẽ ngươi có ta rồi còn chưa đủ sao?"Nếu như ra tay mạnh, Trầm Mộng Điệp chắc chắn khó tránh thoát khỏi cái chết, nhưng ắt sẽ khiến cho Lý Thanh Sơn nổi giận, hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong cơn mê hoặc, phá hoại âm mưu mấy ngàn năm của nàng.
Có ít nhất một điều nàng không nói dối, nàng dừng lại ở thế giới này, đúng là vì chờ đợi Lý Thanh Sơn, còn vì lập "Minh Hà Huyết Thệ" để đổi lấy rất nhiều lợi ích của vị quốc chủ đại nhân kia.
Nhưng nếu như nàng ngoan ngoãn chịu sự sắp xếp của người khác, thì đó không phải là Tô Mê Nhiêu.
Từ giây phút đến Cửu Châu, nàng đã bắt đầu suy nghĩ nên làm gì để nuốt vào mồi ngon, phun ra lưỡi câu.
Tự Long chính là công cụ mà nàng đã chuẩn bị kỹ càng, đồng thời cũng là món đồ chơi thú vị.
Kỳ thực nàng đã xác định Lý Thanh Sơn chính là người mà nàng chờ đợi từ lâu, khí thế khủng bố đã từng xuất hiện ở trên sườn kiếm băng, giấu được đám Đại tu sĩ kiến thức nông cạn, tu vi không đủ nhưng không giấu giếm được nàng.