Cũng chính bởi vì hơi thở kia tồn tại khiến cho nàng luôn không dám manh động, còn ôm thêm tâm lý may mắn, muốn luồn lách chỗ sơ hở của lời thề, dù sao chỉ cần Lý Thanh Sơn không chủ động tìm đến nàng, mặc cho hắn bị người ta làm thịt cũng được, phi thăng cũng được, sẽ không tính là nàng vi phạm lời thề, cố gắng vài năm sẽ có thể giải trừ Minh Hà Huyết Thệ rồi ung dung rời khỏi thế giới này.
Nhưng dù sao nàng cũng không ngờ được rằng, công cụ đã chuẩn bị năm đó, trái lại trở thành cơ hội của Lý Thanh Sơn đến gặp nàng.
Tất cả cơ duyên trùng hợp, nhân duyên tụ họp, chung quy cũng không để nàng thoát khỏi.
Cặp con ngươi trong mắt hồ ly xanh biếc của Tô Mê Nhiêu xoay tròn, thầm nghĩ trong lòng:"Quốc chủ xuất thân từ Đồ Sơn thị, thông hiểu thiên cơ, giỏi nhất là bói toán, chỉ e đã tính ra đến một bước này từ lâu.
Đáng giận ở chỗ nàng làm thiếp cho người ta thì cũng thôi đi, còn định lừa gạt ta trẻ người non dạ, muốn nhốt ta ở chỗ này chịu khổ.
Chưa nói Lý Thanh Sơn này còn muốn lên Cửu Thiên, ngàn vạn hiểm nguy, dù thực sự có thành Tiên thành Thánh đi nữa, ta cũng được lợi gì đâu chứ? Không khéo còn bị cuốn vào một cuộc đại sát kiếp, đi đời nhà ma.
"Nếu như người khác gặp phải tình huống này, chỉ sợ tâm đã như tro tàn, mất hết tinh thần, dứt khoát cam chịu số phận.
Nhưng tính nết của nàng lại không dịu hiền như thế, nếu không đã chẳng thiết lập ra trận mai phục này.
Nàng nghiến răng:"Hừ, ngươi đã giả vờ hào phóng, không cấm ta ra tay với hắn, vậy cũng đừng trách ta ăn hiếp hắn ít tuổi.
Làm hỏng kế hoạch của ngươi cũng đừng trách ta!"Ngay sau đó, nàng càng ra sức thi triển thần thông, thi triển mị lực, chín cái đuôi to lớn thò ra từ dưới váy, xòe ra sau lưng nàng, dường như đang vây quanh nàng trên bảo tọa, lại càng giống như khổng tước xòe đuôi, linh khí cuồn cuộn tập trung về phía nàng, hội tụ thành linh quang mà mắt trần cũng có thể thấy được, dường như cả mảnh thiên địa này đều nổi lên lòng yêu quý đối với nàng.
Về phần mọi người ở trong điện thì càng không cần phải bàn, Hữu quốc sư chính là người tu đạo, đến nay còn giữ tấm thân đồng tử, tu vi và tâm tính dĩ nhiên không cần phải nói, lúc này lại cũng choáng váng hoa mắt, không kiềm chế được.
Quên sạch hết sự thanh tĩnh của Đạo gia, đột nhiên cảm thấy nếu nàng có thể nhìn thẳng vào mình một cái thì có chết ngay cũng đáng.
Vốn dĩ Tự Long đã trúng độc sâu, nhìn dáng người của nàng thì si mê nghĩ rằng:"Mê Nhiêu nàng ấy hoàn toàn không thật lòng muốn thành hôn với Lý Thanh Sơn, ngược lại còn muốn đối phó với tên Lý Thanh Sơn này, nhưng cũng hại ta khổ.
Ôi, nếu nàng nói rõ ràng với ta từ trước, chẳng lẽ ta còn không giúp nàng hay sao?"Nghĩ đến đây, tâm thần lại bình tĩnh không ít, tình trạng tẩu hỏa nhập ma không nghiêm trọng đến vậy.
Còn Lý Thanh Sơn nghe được hai tiếng "Lang quân" kia, như uống rượu ngon, trong lòng rung động, vừa mới hồi phục lại một ít tinh thần, lại tiếp tục mê say rồi, chỉ còn cách dốc hết sức duy trì linh đài còn một sợi tỉnh táo.
Bình sinh hắn vẫn là lần đầu tiên chứng kiến thuật mị hoặc lợi hại nhường ấy, ngày xưa lúc bị buộc tơ hồng tương tư, hắn cũng chỉ hơi vấn vương một chút, sao có thể ảnh hưởng tinh thần của hắn đến thế.
Dù Yên Chi Nhiễm Tâm Pháp của Hải Đường có huyền diệu đến mức nào, chung quy cũng chỉ là công pháp cấp Kim Đan.
Thực lực của yêu hồ này chắc chắn không phải Yêu Vương, nếu không dù là Cửu Vĩ Hồ Tộc cũng không thể lợi hại đến vậy, tốt xấu gì trên người ta cũng có bốn năm loại huyết mạch mạnh mẽ.
""Nàng nói đặc biệt chờ ở đây để tiếp đón ta, chỉ sợ không hoàn toàn là nói dối, cũng không tiện trở mặt với nàng.
Ồ, ta có ý nghĩ này, hẳn cũng là vì bị mị hoặc ảnh hưởng, bằng không nàng đã bày ra độc kế bực này, sao ta lại không sinh ra lấy một tia sát ý nào chứ? Nếu không mau chóng giải quyết, sợ là lại trầm luân lần nữa mất thôi.
"Thế là lòng hắn quyết tâm, đẩy độc tố trong thân thể vào tai mắt mũi miệng, da thịt trên người, làm hai mắt bị đầu độc mù, hai tai bị đầu độc điếc, triệt để phong bế ngũ giác, tâm thần mới thoáng ổn định.
"Tô đạo hữu, nếu tên Tự Long này không phải là tình nhân của ngươi, vậy ta với ngươi chính là không thù không oán, đừng có ép ta ra tay! Ta đếm ba tiếng, nếu như ngươi còn không thả người, ta sẽ.
"Ngón tay Tô Mê Nhiêu cầm lấy hồ điệp, cười nói:"Lại muốn đếm ư, ngươi thật là "Một chiêu dùng mãi".
Ta mới không tin ngươi cam lòng tổn thương người ta, chẳng bằng chúng ta tiếp tục bái đường thành thân đi! Về sau ngươi muốn thế nào, người ta cũng nghe theo ngươi hết.
"Dù không có con tin trong tay, nàng cũng không tin Lý Thanh Sơn có thể ra tay với nàng, nếu như thuật mị hoặc của nàng có thể dùng phong bế ngũ giác, hay khẽ cắn răng ra có thể chống lại thì trên đời này từ lâu đã không còn con hồ ly nào họ Tô nữa rồi!