Tô thị có tiếng xấu truyền xa như thế, ngoại trừ hồng nhan họa thủy, còn có một nguyên do là "bởi lẽ đáng yêu, làm chuyện xấu gì cũng có thể tha thứ được".
"Một!"Mặc dù mắt Lý Thanh Sơn không nhìn được, tai cũng không nghe được, nhưng khuôn mặt và nụ cười của nàng vẫn cứ in dấu trong lòng, hắn siết chặt nắm đấm, tiến lên một bước.
"Lang quân, ngươi cứ sợ nhìn người ta như thế sao?"Tô Mê Nhiêu thản nhiên cười nói, khẽ bước vài bước về phía trước nghênh đón.
"Hai!"Lý Thanh Sơn hung hăng nâng nắm đấm lên, lại dường như đang ngâm mình trong nước ấm, toàn thân mềm nhũn, ngay cả yêu khí cũng không thể ngưng tụ, đừng nói là thi triển thần thông.
Mặc dù còn chưa giao thủ, nhưng sự nguy hiểm thì hoàn toàn không thua kém những lần mà hắn đối mặt với bất cứ cường địch nào.
"Ôi chao, ngươi đánh đi, đánh chết người ta rồi, xem ai đến làm vợ của ngươi.
"Tô Mê Nhiêu ưỡn ngực, vẻ mặt dỗi hờn, tựa như thiếu nữa đang nũng nịu với tình nhân, một cái đuôi hồ ly mềm mịn xõa tung lặng lẽ quấn lên eo Lý Thanh Sơn.
Tự Long nhìn thấy cảnh này, tâm ma một lần nữa bùng lên, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi Lý Thanh Sơn, lại không dám tự ý ra tay, sợ làm nàng không vui.
"Ba!"Lý Thanh Sơn đếm đến cuối cùng, đấm ra một quyền.
Nụ cười của Tô Mê Nhiêu không thay đổi, nhìn thiết quyền kia xuyên qua trước mặt nàng, lại bất chợt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cánh tay Lý Thanh Sơn duỗi ra, một quyền đấm vào mặt Tự Long.
Tự Long thần trí mơ màng, nào có phản ứng lại được, khuôn mặt bị đấm đến sụp đổ, ngay cả đầu cũng sắp nổ tung.
Lý Thanh Sơn nhếch mép cười:"Vợ yêu, chờ ta làm thịt tên hoàng đế đội nón xanh này, lại đến bái đường thành thân với ngươi!""Ngươi!"Tô Mê Nhiêu nghiến răng nghiến lợi, Lý Thanh Sơn chịu sự mị hoặc của nàng, không thể ra tay với nàng, nhưng lại có thể ra tay với người khác.
Chỉ một thoáng, tiếng long ngâm cuồng nộ vang vọng Quỳnh Ngọc cung, thân thể không đầu của Tự Long nhanh chóng co lại, bên trong hiện ra một quả ngọc tỷ có kim long quay quanh, hóa thành một con kim long ngũ trảo, bổ nhào về phía Lý Thanh Sơn, quấn lấy thật chặt, hung hăng cắn xé.
Vào thời khắc này, toàn bộ thù hận đều bùng lên hết, cắn cho Lý Thanh Sơn máu me đầm đìa, da tróc thịt bong.
"Đến hay lắm!"Lý Thanh Sơn thét dài một tiếng, người lăn một cái hóa thành một con mãnh hổ, cắn ngược lại phần lưng kim long đang quấn trên cổ.
Vuốt hổ như đao, cào ra vô số dấu vết trên lưng kim long.
Thân hình Lý Thanh Sơn cao vọt lên, như núi như đồi, lông đỏ dựng thẳng, lệ khí ngút trời.
Kim long cũng biến lớn theo, như sông như ngòi, vảy vàng lấp lóe, sừng rồng cao chót vót.
Uỳnh ầm ầm ầm!Hai con vật khổng lồ chém giết bằng phương thức nguyên thủy nhất, cột cung điện bị đổ gãy, tường ngọc sụp đổ, hủy hoại Quỳnh Ngọc cung thành một đống đổ nát, vạn tòa cung khuyết đều hóa thành bụi đất.
Hổ gầm thiên địa rung động, long ngâm quỷ thần sợ hãi.
Giữa đất trời tràn ngập tiếng long ngâm hổ gần, làm cho nữ Yêu Vương và các đại tu sĩ đều bị dọa đến biến sắc mặt, như vừa tỉnh mộng, vội vàng trốn tránh tán loạn.
Long tranh hổ đấu, biến cảnh tượng ôn nhu hương này thành hiện trường chém giết, trong hư không xuất hiện từng khe hở.
Vốn dĩ tòa Quỳnh Ngọc cung này cũng giống như Ngũ Tuyệt bí trủng, được xây dựng ở giới vực khai thiên lập địa, bình thường hiện ra chỉ là bóng huyễn tượng, mới khiến Tiểu An vồ hụt.
Nhưng lực lượng của bọn họ đã vượt qua giới hạn chịu đựng của Cửu Châu, huống chi mảnh giới vực nho nhỏ này, lập tức đã có dấu hiệu sụp đổ.
Sắc mặt Tô Mê Nhiêu biến đổi mấy lần, thấy Lý Thanh Sơn muốn mượn trận chém giết này kích thích ra ý chí chiến đấu trong lồng ngực để chống cự lại thuật mị hoặc của nàng.
Thời khắc sinh tử có đại khủng bố, cũng có đại dũng khí, đại quyết tâm.
"Các ngươi dừng tay lại cho ta! Tự Long, ngươi hủy hoại Quỳnh Ngọc cung của ta, ta sẽ tức giận đó.
Lý Thanh Sơn, ngươi mà còn không dừng tay, ta sẽ giết luôn con hồ điệp điên này.
"Dứt lời lại xách Huyền Nguyệt lên:"Còn cả con mèo này nữa!"Khí thế chém giết của Long Hổ vì đó mà ngừng lại.
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang vặn vẹo xé rách hư không, Tiểu An tay trái cầm Tiên Khí, tay phải nắm Thí Phật, Thí Phật kiếm không hề lưu tình đâm thẳng về phía ngực của Tô Mê Nhiêu.
Tô Mê Nhiêu khẽ nhướng mày, vị truyền nhân bạch cốt này khó đối phó, chỉ riêng nhìn vào cặp mắt vô hồn kia là đã đã cảm thấy khó chịu trong lòng rồi, thuật mị hoặc lại càng không phát huy được một chút tác dụng nào, quả thực là khắc tinh trời sinh của nàng.
Nhìn mũi kiếm đâm tới, nàng đưa Huyền Nguyệt lên che ở trước người, Huyền Nguyệt mơ mơ màng màng nói:"Tiểu Bạch?"Mũi kiếm không hề chần chừ, một nhát đâm xuyên qua người nàng, Huyền Nguyệt trừng to hai mắt rồi lập tức ảm đạm xuống, mất đi thần thái.