Mũi kiếm đâm về trước thẳng tắp, xuyên qua thân thể nàng, xuyên thủng vạt áo của Tô Mê Nhiêu.
Tô Mê Nhiêu nhíu mày, không ngờ Tiểu An tàn nhẫn như thế, đơn giản như đâm một mảnh gỗ mục, không hề do dự mảy may, ngược lại làm nàng mất tiên cơ.
Đáng tiếc, con mèo này cũng là thú cưng yêu thích của nàng, lần này chỉ sợ không sống nổi, bị thanh kiếm này chọc một cái cũng không phải chuyện đùa.
Nàng xoay người né trách mũi kiếm, tua rua trên làn váy, chiếc ô hoa trong tay đều xoay tròn theo.
Nhất thời, tua rua bay múa, vạn hoa tỏa ngát, biến ảo ra lớp lớp tàn ảnh, khiến người ta không thể nào xác định được vị trí.
Một ảo ảnh xuất hiện ở sau lưng Tiểu An, thì thầm vào tai nàng rằng:"Con Bạch Cốt Ma nhà ngươi, tưởng rằng mình không bị mị hoặc thì có thể muốn làm gì thì làm ư?"Một ánh mắt ra hiệu cho người bên ngoài.
"Giết nàng, bảo vệ cung chủ!"Rất nhiều nữ Yêu Vương đồng loạt xông tới chỗ Tiểu An, như một đám tín đồ cuồng nhiệt, cùng nhau xông lên bất chấp mọi thứ.
Trong số đó còn có bóng dáng của mấy vị đại tu sĩ.
Tay trái Tiểu An vung lên, khô cốt niệm châu tung bay đầy trời, hóa thành từng con khô cốt ma, phối hợp ăn ý dưới sự khống chế của nàng, bày ra trận địa sẵn sàng nghênh đón kẻ địch, ngăn lại toàn bộ công kích.
Tay phải vung Thí Phật kiếm một cái, tung "thi thể" của Huyền Nguyệt ra khỏi vết nứt hư không.
Thân thể mềm mại nhưng lạnh như băng của Huyền Nguyệt rơi xuống cánh đồng tuyết.
Đột nhiên nàng mở trừng mắt, cặp con ngươi lại khôi phục thần thái, vết kiếm trên ngực đã khép lại, nhìn tuyết rơi đầy trời mà mơ màng kêu:"Meo meo?"Tay trái Tiểu An mơn trớn mũi kiếm, giấu đi một tầng Phật quang màu vàng kim bên trên đó.
Thí Phật kiếm không trực tiếp làm Huyền Nguyệt bị thương, mặc dù có thể giết chết một Yêu Soái nho nhỏ, nhưng nàng nhớ Huyền Nguyệt có thần thông phục sinh, chỉ cần chưa mất đi yêu đan thì chắc chắn có thể giữ được mạng sống.
Hơn nữa, thoạt trông thì thấy, khi tu vi nàng tiến triển nhanh chóng, tấn thăng thành Yêu Soái, thì tính thực dụng của thần thông thiên phú này cũng mạnh hơn hẳn, sống lại rất nhanh, còn xóa bỏ được ảnh hưởng của thuật mị hoặc.
Trên không trung của cánh đồng tuyết, từng vết nứt đan xen vào nhau, vuốt rồng, vằn hổ bất chợt lóe lên trong vết nứt, tiếng hổ gầm long ngâm khiến cho gió tuyết vần vũ khắp trời, núi rừng lạnh lẽo đến phát run, khí kình tản ra từ đó mạnh đến mức lớp tuyết cực kỳ dày cũng bị thổi bay hết tầng này đến tầng khác, lộ ra mặt đất đen vàng.
Các yêu vương và khô cốt ma quần nhau, từng luồng thần thông thiên phú lóa mắt, xé ra càng nhiều vết nứt trong hư không, linh quang gào thét lúc thì khiến mặt đất nổ tung thành tổ ong, không ngừng chấn động, lắc lư, khi thì bay xẹt qua bầu trời, phá tan tầng mây thấp nặng nề, vẽ ra ngàn vạn rãnh sâu.
Huyền Nguyệt rụt cổ lại, theo bản năng cảm thấy sợ hãi, bạch y bồng bềnh xuất hiện bên cạnh, nàng kinh ngạc ngẩng đầu:"Cố.
Cố.
""Suỵt!"Cố Nhạn Ảnh cười che dọc quạt xếp bên môi, đột nhiên lộ ra vẻ hung ác, một đôi cánh chim xanh biếc giang rộng ra phía sau lưng, tay phải uốn lượn như vuốt ưng, đột nhiên vồ lấy nàng.
Huyền Nguyệt thét lên một tiếng kinh hãi, thân hình liên tục chớp lên, bỏ chạy thật xa.
Cố Nhạn Ảnh mỉm cười, sắc mặt lại nghiêm túc hẳn lên.
Toàn thân Lý Thanh Sơn đầm đìa máu tươi, mặc dù trong tình thế chém giết gần người mà hắn am hiểu nhất cũng không thể nào chiếm ưu thế.
Mà khí thế của Tự Long lại càng lúc càng mạnh lên, không ngừng đột phá cực hạn.
Dù hắn có bị thương cũng chỉ là tróc từng cái vảy rồng mà thôi, lại không thấy một vệt máu, căn bản đó không phải là thân thể máu thịt.
"Đây là.
Dương Thần!"Trong hư không mênh mông bao la, không ít lần nàng từng hỏi La Hầu Tiểu Minh về phương pháp tu hành, càng chuẩn bị rất đầy đủ cho trận chiến này, chỉ cần nhìn thoáng qua là hiểu rõ bản chất của con kim long kia.
Sau khi Nguyên Anh vượt qua thiên kiếp lần thứ tư sẽ hóa thành "Âm Thần", chính thức bước vào tiên đạo.
Từ đây có thể xuất khiếu ly thể, siêu thoát khỏi thân thể yếu ớt của tu sĩ nhân loại, không những tuổi thọ có thể kéo cực kì dài, mà còn có rất nhiều biến hóa huyền diệu như: tản ra thành khí, tụ lại thành hình, âm phong qua đêm, tàng hình biệt tích, thiên nhân hợp nhất, phi độn vạn dặm.
Đã có biến hóa vô tận, hơn nữa uy lực của đủ loại pháp thuật đều tăng vọt.
Có điều, vẫn phải chịu sự hạn chế rất lớn từ thiên lôi địa hỏa, trong lúc đấu pháp dễ bị hao tổn.
Cần luyện thành một kiện bản mệnh pháp bảo, lúc xuất khiếu ly thể có thể ký thác Âm Thần vào đó, lại có thể giết địch ở vị trí cách xa ngàn dặm.
Mà sau khi vượt qua thiên kiếp lần thứ năm năm hóa thành "Dương Thần", chẳng những không bị thiên lôi địa hỏa khắc chế, cũng có thể thu thập sát khí thiên địa, luyện hóa trong Dương Thần, bản thân Dương Thần liền tương đương với một kiện pháp bảo không thể phá vỡ.