Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2225 - Chương 2237: Tiếng Tụng Kinh

Chương 2237: Tiếng Tụng Kinh

Ba tầng thanh âm đua nhau vang lên, chúng hòa làm một, rồi lại chia tách ra.

Càng nghe tiếng càng thấy hỗn loạn.

Nếu lúc Tự Long vung Thiên Tử Kiếm nghe thấy tiếng gào thét của chúng sinh, thì thanh âm bây giờ lại tựa như chúng sinh đang táng thân trong Tam Muội Bạch Cốt Hỏa vậy.

Tiếng kêu đang không ngừng triệu hoán: Mau tới đây với chúng ta đi, sẽ không thấy đau khổ hay sợ hãi nữa đâu, nơi đây chính là miền cực lạc!Ngay cả Lý Thanh Sơn nghe thấy xong cũng cảm thấy cả người thấp thỏm không yên, vội dùng Linh Quy để ổn định tâm trí.

“Câm miệng!”Tự Long che kín hai tai, vẻ mặt dữ tợn vô cùng.

Từ từng con Địa Ngục Độc Xà chui ra khỏi vảy rồng của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu An, tựa như đang nghiêng tai lắng nghe tiếng kinh văn.

Đời như ngục hỏa, cả chúng sinh đều khổ sở.

Khổ vô biên như biển, có ai thấy được bến bờ.

“Không lẽ đây chính là Tam Táng Chân Kinh của Bạch Cốt Bồ Tát!”Lý Thanh Sơn dùng hết sức lực quay đầu lại thì nhìn thấy ngay khuôn mặt tươi cười của La Hầu Tiểu Minh, ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt không có chút máu nào ra thì cả người hắn không hề có chút dáng vẻ bị thương nào hết, thậm chí hắn còn đang hứng thú dạt dào mà quan sát tình trạng thảm hại của Lý Thanh Sơn.

Hai tay nắm lấy chuôi của Tiên Khí Kiếm, một chân đạp lên lồng ngực Lý Thanh Sơn, dùng sức rút kiếm ra ngoài, dưới chân đứng không vững nên cũng ngã ngồi trên đất, hắn đơn giản là nằm xuống rồi dang hết cả chân lẫn tay, ngửa mặt lên mà nhìn trời.

Người của A Tu La tộc đều được xưng là có "Thân thể bất tử", không chỉ là có thể không ngừng sống lại, mà cơ thể cũng có sức sống cùng sức hồi phục cực kỳ mạnh mẽ, cho dù đầu bị chém đứt thì cũng vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.

Hắn lại là một vị thần trong A Tu La Thần tộc, nên hắn còn có thể "Tích Huyết Trọng Sinh", thể xác và hồn phách lại càng mạnh mẽ đến cực điểm.

Nhưng mà dù sao cảnh giới của hắn còn thấp, lại trực tiếp trúng một chiêu "Chân Long Thiên tử kiếm", nên tình huống cũng không tốt hơn Lý Thanh Sơn được bao nhiêu, chỉ có thể nói là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu muốn tiếp tục chiến đấu một lần nữa thì cũng không thể được.

Máu tươi từ vết thương của Lý Thanh Sơn phun mạnh, khiến hắn suýt chút nữa đã đi đời nhà ma.

Máu tươi bốc cháy ở giữa không trung, lại hóa thành hỏa diễm trở về trong cơ thể hắn mới chuyển nguy thành an, hắn phải nhờ vào sức mạnh của Phượng Hoàng mới có thể giữ được một hơi thở, tức giận nói:"Cảm tạ!"Tuy rằng cảm thấy cái gì mà tên Tam Táng chân kinh kia có chút quen tai, nhưng hiện tại chắc chắn không phải là thời điểm để quan tâm đến những thứ này.

Trận đại chiến này đã đến thời điểm quyết định, thắng thua được phân định chính trong thời khắc này.

Một tiếng long ngâm đột nhiên hùng hồn vang lên, giống như từng đợt từng đợt sóng biển, vang vọng khắp vạn dặm Long Châu, thẳng tới tầng mây xanh cuối cùng.

Ầm ầm ầm ong! Sấm sét cuồn cuộn nổ ra trên bầu trời quang đãng, như thể đáp lại tiếng long ngâm, trong thoáng chốc che hết cả tiếng chuông ngân.

Răng rắc! Loạn Hồn Linh nứt ra một cái khe, tiếng chuông có chút yếu đi.

Máu trên người Tự Long sôi sục, trán nổi gân xanh, hai tay tóm chặt lấy khô cốt niệm châu, bóp nát hết bảy tám viên, lại dùng lực kéo một cái!Niệm châu đứt đoạn bay ra, tiếng cười quái dị cạc cạc vang lên, rồi đột nhiên im bặt đi.

Chỉ có tiếng tụng kinh của Tiểu An, là không bị bất kỳ sự ảnh hưởng nào từ bên ngoài, tuần hoàn lặp đi lặp lại, rầm rì không ngớt.

Tự Long muốn xé vỡ vụn bộ Tam Táng Pháp Y trên người, nhưng long trảo vừa chạm đến bộ pháp y, thì liền biến thành tam muội bạch cốt hỏa, nên biểu hiện của hắn càng ngày càng vặn vẹo dữ tợn, không như mới đầu tuyệt đối bình tĩnh, đây là dấu hiệu của việc bị tẩu hỏa nhập ma, hắn gầm lên đầy giận dữ:"Câm miệng!"Long ảnh màu vàng chợt lóe lên, Tự Long bước xuyên qua hư không, mạnh mẽ vồ về phía Tiểu An.

Cố Nhạn Ảnh mang theo Tiểu An bay vút lên, Tự Long cũng đuổi theo sát sao không hề ngưng nghỉ.

Một long một côn gầm rú và đuổi nhau vòng quanh khắp Long Đầu Sơn, lưu lại từng đường từng đường bóng dáng, cả những tiếng gầm rú chói liên tiếp vang lên như muốn tai phá tan cả không khí.

Cố Nhạn Ảnh có vẻ thành thạo và điêu luyện, cho dù là Tự Long đang ở trạng thái Dương thần cũng đuổi không kịp nàng, giống như đang chơi thả diều, trước sau vẫn duy trì khoảng cách an toàn với Tự Long, cũng để phòng ngừa Tự Long triển khai pháp thuật, trong lòng nàng mơ hồ có một nỗi lo lắng, nên không hề chịu rời xa Long Đầu Sơn.

Rất nhanh, nỗi lo lắng của nàng biến thành sự thật, Tự Long bỗng nhiên dừng việc truy đuổi lại, lao về phía Lý Thanh Sơn và La Hầu Tiểu Minh.

Bình Luận (0)
Comment