Hắn lập tức ngự kiếm bay đi không chút do dự, dù là ở trong Ma vực, Ma Hoàng cũng có thể xem là một đại nhân vật.
Nhưng người từ Cửu Châu tới sao có thể có tu vi bực này? Mặc dù Ma Chủng có thể làm tu vi tăng lên rất nhiều, nhưng cũng không thể làm người ta nhảy vọt qua hai đại cảnh giới, hơn nữa, trong quá trình này chắc chắn sẽ có thiên kiếp giáng xuống, trừ khi bản thân thực lực của người này đã là thiên kiếp bậc năm.
Chân Long, Nhân Hoàng, Cửu Châu.
Vậy chẳng lẽ là?Bất chợt thu tay lại, dưới sự chiếu rọi của hắc nhật, thiên địa rỗng tuếch, lều trại nối liền trùng điệp, lặng ngắt như tờ.
Cái đầm lầy bằng máu thịt kia đã bốc hơi đến gần như không còn dấu vết, bị cự long cắn nuốt hết sạch.
Mà giờ khắc này, ngay cả con chân long có màu sắc tươi đẹp kia cũng đã biến mất không thấy tăm hơi, tất cả cảnh tượng vừa rồi dường như chỉ là một cơn ác mộng.
"Tư Không Tàng Kiếm.
"Một giọng nói đột ngột vang lên trước mặt, hắn cả kinh, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy một mảnh màu sắc rực rỡ trong hư không đã biến mất, hiện ra một nam tử vĩ ngạn khí thế hiên ngang.
Dáng người hoàn hảo, người cao chân dài, lại lộ ra vẻ đẹp âm nhu, trên trán khảm một viên bảo thạch hình thoi, trong đó có bảy màu lưu chuyển, tăng thêm vài phần thần bí, đang lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
"Ngươi là Tự Long!?"Côn Bằng xoay từng vòng trên bầu trời Cửu Châu, cặp mắt ưng sắc bén như kiếm tập trung nhìn xuống mặt đất.
Dù là người tùy tính tự do như nàng, lúc này cũng thấy tâm trạng nặng nề khác thường.
Nơi nơi trên khắp Cửu Châu, khói mù ngút trời, đó là ma khí mà Ma quật liên tục phun ra, khí tức dơ bẩn ô nhiễm thổ địa mấy trăm vạn khoảnh.
Hàng tỷ sinh linh ma hóa.
Nếu không phong ấn và trấn áp những Ma quật này, dù không có Ma tộc xâm lấn, mảnh thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ hóa thành Ma vực.
Nhưng chuyện này so với nguy cơ chân chính còn chưa thấm vào đâu.
Nhìn về phía giao giới giữa Thanh Châu và Vụ Châu, Ngạ Quỷ Môn đã hóa thành một vực sâu dài đến ngàn dặm, hơn nữa còn đang không ngừng xé rách, tất cả mọi thứ xung quanh đều lún xuống đó.
Dù Ma vực có kinh khủng, cũng không có bản năng cắn nuốt thế giới.
Chỉ cần trấn áp được tất cả Ma quật, chung quy cũng sẽ có một ngày thời gian xóa đi hết mọi vết thương, tinh lọc đất đai bị ô nhiễm.
Nhưng về căn bản, Ngạ Quỷ Môn khổng lồ như thế không thể nào bị phong ấn và trấn áp, pháp tắc tử vong đã bắt đầu bóp méo mảnh thế giới này, tốc độ cắn nuốt càng lúc càng nhanh.
Chuyện thế giới Cửu Châu bị hủy diệt đã chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nàng thở dài một tiếng, vỗ cánh quay về, vút bay vạn dặm, hướng về phía một tòa thành thị trắng toát trong biển mây mênh mông bao la.
Một đôi mắt lặng lẽ mở ra, đỏ rực như lửa, mỹ lệ lóng lánh.
Lý Thanh Sơn phát hiện mình đang nằm ngửa trên mặt nước, ánh sáng dập dờn màu trắng sữa xung quanh, từng cánh chim màu trắng bao quanh hắn.
Từng khuôn mặt tuấn mỹ lần lượt xuất hiện, biểu cảm trên mặt phức tạp, dường như vừa tôn kính vừa sợ hãi, khi ánh mắt hắn đảo qua lại vội vàng chuyển mắt sáng hướng khác, không dám nhìn thẳng hắn.
Hắn lẩm bẩm một tiếng:"Đúng là giống hệt lên thiên đường!"Các Vũ nhân hai mặt nhìn nhau, không biết đây là ý gì.
"Đại lão phụ, ngươi tỉnh rồi!"Lý Phượng Nguyên tiến lên phía trước, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.
"Đây là đâu?"Lý Thanh Sơn ngáp một cái, có một loại cảm giác thả lỏng sau mỏi mệt.
"Nơi này là thánh địa của Vũ Nhân tộc, một ao Thánh Linh Dịch này mất không biết bao nhiêu năm mới tích lũy được, chỉ giúp ngươi chữa thương đã tốn mất nửa ao rồi.
""Ha ha, thực sự thiệt thòi ngươi có thể làm bọn họ đồng ý.
Nếu không phải nước tắm, chắc ta phải uống nốt cả nửa ao còn lại.
"Nghe được hai chữ "nước tắm" kia, sắc mặt của đám Vũ nhân đều có chút khó coi, có điều lúc đầu bọn họ từng phản đối Lý Phượng Nguyên dẫn Vân Trung thành tham chiến, chỉ sợ Lý Thanh Sơn quay về tính sổ, nên cũng mặc kệ thánh địa với cả không thánh địa.
Hôm ấy, vị "Chử Nhục Thiên Vương" - Lý Phượng Nguyên này vốn định trợ giúp đại lão phụ một tay, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến đến cấp bậc chiến tranh rồi, phát hiện mình đúng là loại dùng vé vớt mới trở thành được "Tứ Đại Thiên Vương", chẳng những không giúp được việc gì, chỉ e còn cần Lý Thanh Sơn chăm lo, nếu không cẩn thận lại bị bắt làm con tin, vậy thì càng gây thêm rắc rối chứ không giúp được gì, vì thế đã sáng suốt lựa chọn quan sát từ xa.
Cho đến trận quyết chiến ở Long Thủ sơn thì càng không cho phép người ngoài nhúng tay, cuối cùng là đại lão phụ giành được thắng lợi chung cuộc, cũng chỉ đành tiếp tục làm công tác hậu cần của mình, dùng Phượng Hoàng Chi Hỏa chữa thương cho Lý Thanh Sơn, hiệu quả cực kì rõ rệt.