"Đương nhiên phải uống cũng là uống rượu, ta đã chuẩn bị xong.
Chúc mừng đại lão phụ đánh bại Tự Long, nhất thống Cửu Châu!"Lý Thanh Sơn cười ha ha:"Vậy phải tìm vài cô nương Vũ nhân xinh đẹp tiếp rượu!"Tất cả đám Vũ nhân đều sa sầm mặt lại, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp rượu thì tiếp rượu!Một nữ tử Vũ Nhân tộc lén nhìn lại, còn nghĩ:"Tiếp rượu cho hắn cũng không xem như sỉ nhục, để ta hi sinh vì Vũ Nhân tộc một hồi vậy.
"Rầm một tiếng, đại môn mở ra, Cố Nhạn Ảnh đi tới, cười híp mắt:"Chỉ là cô nương Vũ Nhân tộc thì làm sao xứng với Lý đại gia, nếu là ta, ta sẽ triệu hồi những cô nương đẹp nhất của bảy đại dị, mở đại tiệc trên Long Thủ sơn suốt ba ngày ba đêm.
"Lý Thanh Sơn mỉm cười đáp:"Ý kiến hay, đến lúc đó còn mời Nhạn Ảnh vì ta múa một bài.
"Bốp! Hắn còn chưa dứt lời, đã ăn một cái gõ vào đầu.
Cố Nhạn Ảnh ngồi nghiêng bên cạnh ao, khẽ phe phẩy quạt xếp, cười hỏi:"Một bài này ngài đã thỏa mãn chưa?"Lý Thanh Sơn lắc lắc đầu:"Được rồi, chuyện chúc mừng để sau đi, chờ ta đi giải quyết chuyện Ngạ Quỷ Đạo trước đã, còn có mấy cái Ma quật kia nữa.
"Cố Nhạn Ảnh kinh ngạc nói:"Không ngờ ngươi còn nhớ rõ!"Lý Thanh Sơn vươn vai một cái:"Vốn dĩ ta vẫn muốn cứu vớt thế giới mà.
""Đáng tiếc, đã quá muộn rồi.
"Cố Nhạn Ảnh khẽ thở dài một tiếng, lại hóa thành vẻ kiên quyết:"Đã không còn thời gian để chúc mừng rồi, chúng ta phải mau chóng rời khỏi Cửu Châu!"Lý Thanh Sơn cau mày hỏi:"Vì sao?"Cố Nhạn Ảnh nhẹ giọng kể hết những gì mình tận mắt chứng kiến ra, làm lông mày hắn càng ngày càng nhíu chặt lại, các Vũ nhân ở đây lại càng kinh hãi đến biến sắc mặt, tổ bị lật thì không có trứng lành, nếu thế giới Cửu Châu bị hủy diệt, bọn họ chỉ có thể đi vào Ngạ Quỷ Đạo hoặc là Ma vực.
Đối với bọn họ mà nói, dù là chọn con đường nào cũng là lựa chọn sống không bằng chết.
Mà những chúng sinh khác kia, ngay cả lựa chọn như thế cũng chưa từng có nữa.
Lý Thanh Sơn trầm ngâm thật lâu mới nói:"Là lỗi của ta ư?"Cố Nhạn Ảnh lắc đầu:"Nơi có đạo tồn tại chính là nơi tâm hướng đến, không còn lựa chọn nào khác.
"Lý Thanh Sơn cười đáp:"Đây không phải là tính cách của ngươi, sao vậy, còn sợ làm ta khó chịu ư? Mặc dù có ngàn vạn loại lí do, ta cũng khó thoát được tội trạng trong chuyện này, làm anh hùng quả nhiên không dễ dàng, trước khi rời đi hãy để ta dốc một phần tâm sức đi!"Một tiếng rào rào, hắn dứt khoát bước ra khỏi ao, linh dịch màu sữa trắng ngà lăn xuống từ trên thân thể màu đồng cổ, toàn thân không mảnh vải, vô tư như một pho tượng, bước nhanh ra ngoài cửa.
Lý Phượng Nguyên dâng lên quần áo đã chuẩn bị sẵn, Lý Thanh Sơn giũ tung ra một mảnh màu đỏ như lửa, khoác lên người, buộc chặt đai lưng, hỏi một câu:"Tiểu An đâu?""Hình như đang đào thi cốt khắp nơi.
"Lôi Châu? Đại Luân Tự.
Một bàn tay trắng nõn vuốt ve kinh luân, tiếng xoay tròn ù ù xuyên qua hành lang u ám.
Ngoặt sang một góc, ráng chiều nhuộm đỏ cả cung điện xây dựng dựa lưng vào núi, yên tĩnh mà huy hoàng, phía xa xa truyền đến tiếng tụng kinh.
Tới cửa chính của đại điện, bàn chân trần trắng nõn bước qua bậc cửa thật cao, mấy ngàn tăng lữ trong điện ngồi thành hàng ngay ngắn trong đại điện rộng lớn, tiếng tụng kinh liên miên không ngớt lúc này lại đột nhiên im bặt.
Trường mi lão tăng ngồi ngay ngắn trên đài cao trầm giọng nói:"A Di Đà Phật, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.
"Tiếng nói chấn động cả cung điện, khuyên bảo giác ngộ, phảng phất như sấm sét.
Mấy ngàn tăng lữ đồng thanh:"Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.
"Từng cặp mắt bị bóng dáng như u linh màu trắng kia hấp dẫn, từng giọng nói lại không có sự kiên quyết mà hùng hồn như lão tăng.
Dường như nàng không hề nghe thấy, lướt qua các tăng lữ, đi về hướng đài cao.
"Ha!"Trường mi lão tăng đứng thẳng dậy.
Thân thể gầy gò đột nhiên bành trướng, áo cà sa bị kéo căng ra.
Mỗi bên trái phải còn có ba vị tăng lữ, ai nấy mặt mũi hằm hằm.
Bảy đại Tăng Vương của Đại Luân Tự vận sức chờ phát động, khí tức như ngục như biển xông về phía nàng.
Phảng phất như nàng không hề cảm nhận được hết thảy, từng bước một đi tới trước đài cao, đại chiến chạm vào là bùng lên, nàng lại đi qua đài cao.
Từ bắt đầu đến kết thúc, chưa từng nhìn trường mi lão tăng lấy một lần.
Ngoài nàng ra, chúng tăng đều nhìn về phía lão tăng, trán của lão tăng nổi gân xanh, siết chặt nắm tay như kim cương trừng mắt, lập tức muốn hộ pháp hàng ma.
Ở khoảnh khắc nàng sượt qua người, đột nhiên như đã trút hết giận dữ, đặt mông ngồi trở lại trên đài cao.
Nàng tiến vào phía sau đại điện, vung kiếm chém vỡ một cửa đá, tiến vào địa cung âm u tĩnh mịch.
Trong Đại Hùng bảo điện, một vị Tăng Vương nói:"Phương trượng, Phật địch xâm lấn Xá Lợi cung, mau phát động Chuyển Luân đại trận thôi! Nhục thân xá lợi của tiền bối các thời kì sao có thể cho phép kẻ khác khinh nhờn?"