Con đường mà bọn cường đạo mai phục đương nhiên không thể nào hẻo lánh và không có người ở, đi khắp nơi trên đường đều tràn ngập khí tức của nhân loại, đồng thời càng lúc càng trở nên dày đặc hơn khi bọn họ tiếp tục tiến lên.
Trên đường đi, Chu Anh Tài vô cùng kính cẩn đối với vị tiền bối Lý Thanh Sơn này, nói chuyện không ngừng.
Nếu như Lý Thanh Sơn cho hắn sắc mặt hòa nhã hơn, hắn sẽ lập tức quỳ xuống bái hắn làm sư phụ.
Lý Thanh Sơn hỏi ngược lại:"Ngươi không phải muốn gia nhập Vạn Tượng tông sao? Làm sao có thể bái ta làm sư được?""Cái này.
Vạn Tượng Tông lớn như vậy, nên sẽ không để ý những tiểu tiết này sao?"Chu Anh Tài lời lẽ úp mở, hiển nhiên đối với những phép tắc của Vạn Tượng tông không thể nào hiểu rõ được, chỉ là so với Vạn Tượng tông xa xôi hơn, và Lý Thanh Sơn càng gần trước mặt .
Nếu không phải nửa đường lại gặp phải bọn cường đạo, có thể đã đến được Vạn Tượng Tông.
Nhưng muốn hắn từ bỏ việc gia nhập vào Vạn Tượng tông, cùng tu luyện với một người không rõ lai lịch, đó là điều tuyệt đối không thể.
"Ha ha, vốn dĩ ta chỉ là tiểu tiết.
"Lý Thanh Sơn trong lòng có chút thất vọng, Chu Anh Tài này có vốn hiểu biết rất ít về Vạn Tượng tông, về cơ bản đều chỉ là truyền thuyết gộp thêm phỏng đoán, không có thông tin nào là hữu dụng cả.
Hắn dù sao cũng chỉ là Luyện Khí sĩ, hơn nữa nơi đây vẫn là nhân gian đạo, Luyện Khí sĩ so với người thường cũng không có tốt hơn là bao nhiêu, nếu không phải chính mình gặp được may mắn, suýt chút nữa đã trở thành món ăn trên đĩa của bọn cường đạo rồi.
"Không không, một ngày làm thầy thì cả đời làm cha, bất luận dù sau này có xảy ra chuyện gì, ngài vĩnh viễn vẫn là sư phụ của ta!"Chu Anh Tài nói lời thề thốt, nhưng lại có vẻ không có sức thuyết phục cho lắm.
"Tương lai để nói sau đi!"Chính vào lúc này, tầm mắt đột nhiên mở rộng, trong bất giác đã đi ra khỏi núi rừng.
Cuối con đường có một ngôi làng nhỏ, lúc này trời đã khuya mà trong làng không có lấy một ngọn khói bếp bay lên, lại càng không nghe thấy tiếng gà gáy hay tiếng chó sủa nào.
Đi đến gần hơn nhìn một cái, hóa ra đó là một ngôi làng hoang vắng, có vẻ như nó đã bị bỏ hoang chưa lâu lắm.
Mấy con chó hoang đói gầy trơ cả xương sườn đang tranh giành nhau xác người chết đói cũng gầy trơ xương như thế, liền nhe răng gầm gừ khi có người đến gần.
Lý Thanh Sơn lướt mắt nhìn một cái, con chó hoang đang nức nở nằm co rúm trên mặt đất, liều mạng vẫy cái đuôi, giống như chó nhà nhìn thấy chủ nhân, có lẽ trước đây không lâu nó thật sự là chó nhà.
Chu Anh Tài lộ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Lấy ra con dao nhặt được từ bên trong hang ổ của bọn cường đạo, dũng cảm tiến lên phía trước:“Hay là ta giết mấy con chó hung ác này để làm một bữa ăn ngon cho tiền bối nhé!”Lý Thanh Sơn dửng dưng nói:"Trong bụng của chúng nó sợ là có không ít thịt người.
"“Thịt người!”Khuôn mặt của Chu Anh Tài biến sắc, lại liếc mắt nhìn thi thể chết đói không toàn thây nằm trên mặt đất kia, liền vội vàng che miệng lại.
"Đây là nơi nào vậy?"Lý Thanh Sơn ngửi thấy trong không khí có rất nhiều khí tức hỗn độn, ngoại trừ máu tươi, còn có binh đao, rất nhiều người không phải là người thuộc thôn làng này xông xáo đi vào, mang tất cả mọi người đi, còn những người không thể rời đi được thì ở lại đây chờ chết đói.
Nhân gian đạo này cũng không đáng để tin cậy.
Dù sao cũng là có tiên nhân, thậm chí tồn tại cả Chân Tiên, rốt cuộc lại là cảnh tượng của thời buổi loạn lạc.
Có muốn vừa mới lựa chọn Kỳ lân có lòng nhân đạo như vậy cho chính mình thì ngay sau đó liền được mở mang kiến thức với tình cảnh như này hay không?Chu Anh Tài lấy ra một tấm bản đồ bằng da cừu ở trong giỏ tre từ đằng sau lưng và nghiêm túc nghiên cứu một hồi:"A, nơi đây là biên giới của Bạch lộc quốc!""Rất có tiếng tăm sao?""Đó là điều đương nhiên rồi, còn là vô cùng có tiếng nữa.
Mặc dù phạm vi chỉ có ngàn dặm, nhưng thủ phủ của Bạch Lộc quốc là nơi có tiếng là phồn hoa, đi đến nơi đó nhất định sẽ có ăn!"Lý Thanh Sơn càng lúc càng cảm thấy đói bụng hơn.
Liếc nhìn tấm bản đồ bằng da cừu:"Vậy thì chúng ta liền đi ngay thôi!"Tiện tay nắm lấy Chu Anh Tài phá không mà đi, trong tiếng hét chói tai của hắn.
Biến mất trong màn đêm đang buông dần xuống.
Lý Thanh Sơn đã thu lại tất cả những biến trong "Thần Ma cửu biến", chỉ vận dụng "hoàng cực diệt thế lục", lại phải chịu sự ức chế của những quy luật ở Nhân gian đạo, khi so với chim thì tốc độ cũng không nhanh hơn là bao nhiêu, nhưng cũng chỉ có mấy trăm dặm nên không tốn mất quá nhiều thời gian, cả hai đang hạ cánh xuống phía bên ngoài của thành Bạch Lộc.