Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2272 - Chương 2284: Hài Lòng

Chương 2284: Hài Lòng

Chu Anh Tài vừa nằm trên mặt đất nôn mửa dữ dội, đồng thời vừa nhìn Lý Thanh Sơn với ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng:"Tiền bối.

ngươi có thể.

bay.

chẳng lẽ ngươi.

là Nguyên Anh tu sĩ sao?"Lý Thanh Sơn vô cùng chán ghét nói:"Ngươi có thể nôn xong rồi mới nói chuyện với ta được không, nhưng đây chính là nơi phồn hoa mà ngươi nói sao?"Cách đó không xa là một lầu cổng thành, bên trên có khắc hai chữ "Lộc thành", tuy nhiên bên ngoài cổng thành lại xây dựng đủ loại lớn nhỏ lán trại, bao vây toàn bộ thành, bên trong đó vang lên tiếng người ồn ào náo động, tiếng rên rỉ, thậm chí còn có tiếng đau khổ than khóc, cho dù ở khoảng cách xa như vậy, Lý Thanh Sơn cũng vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi ở bên trong đó.

Bị kinh động trước tiếng kêu đầy kinh hãi của Chu Anh Tài, một đám nông dân áo quần rách rưới, trông có vẻ đói khát, trong tay cầm con dao quèn và cây giáo nát, thậm chí có cả cái cuốc và sào tre, đến bao vây lấy bọn họ.

"Ngươi.

Các ngươi là ai, từ đâu tới?""To gan! Lại dám vô lễ với cả tiền bối! Đại Hỏa Long thuật!"Chu Anh Tài có Lý Thanh Sơn ở bên cạnh, dũng khí vô cùng to lớn mạnh mẽ, một đòn liền chặt đứt cây sào tre ở trước mặt, lại vung tay lên một cái, vung ra một ngọn lửa, chiếu sáng từng khuôn mặt đang kinh sợ, đốt cháy mất một ít tóc và lông mày.

Lý Thanh Sơn nhìn thấy rõ ràng, không phải là tên này đang giơ cao đánh khẽ, mà là hắn đã dồn hết toàn bộ sức lực, nhưng cũng chỉ có thể thi triển ra pháp thuật ở cấp số này, quả thực là không mạnh hơn bao nhiêu so với ảo thuật.

Tuy nhiên chân khí tinh khiết đặc biệt của hắn được ngưng tụ ở trong đan điền, dù cho là Trúc Cơ tu sĩ ở Cửu Châu cũng chưa chắc có thể có, đồng thời lực lượng lại vô cùng ít, chỉ cần sử dụng một cái "ảo thuật" này cũng đã tiêu tốn kha khá rồi, chẳng trách không phải là đối thủ của bọn cường đạo.

"A, là hôn quân thuật sĩ, nhất định là tới thăm dò quân tình rồi, mau đi bẩm báo với tướng quân!"Những người nông dân lúc đầu thì kinh sợ kêu lên rồi lùi lại về phía sau, sau đó bỏ "vũ khí" lại và quay người bỏ chạy.

"Tình hình quân sự!"Lúc này Lý Thanh Sơn mới ý thức được những cái lán kia là doanh trại quân đội, có vẻ như là vẫn đang bao vây thành, những quân đảo chính này phần lớn đều là dân lưu lạc hợp thành, liền có lời giải thích cho tất cả mọi chuyện ở bên trong thôn hoang vắng kia.

Hắn vốn không muốn trực tiếp bay vào trong thành, nói không chừng sẽ rơi vào trong tầm mắt của người có ý đồ, nhưng hiện tại cửa thành đã đóng chặt, cũng không có thể nghĩ ra cách nào nữa.

Chỉ có cách là thu lại khí tức hết sức có thể, tóm lấy Chu Anh Tài nhún người một cái rồi nhảy lên trên tường thành.

Việc canh phòng trên tường thành rất là lỏng lẻo, quân binh thì lộn xộn, thậm chí còn đang uống rượu đánh bạc, không thèm để tâm đến quân đảo chính ở bên ngoài thành, cũng không có một ai chú ý tới bóng người đột nhiên xuất hiện ở trên tường thành.

Duy chỉ có một đạo nhân đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng người đã biến mất không còn nhìn thấy nữa, không khỏi dụi dụi mắt, mắng một câu:"Xui xẻo thật! Những người khác đều đang uống rượu ở trong Lộc minh uyển, chỉ riêng ta thì vấp phải việc quèn như này!"Đi dạo trên đường lớn ở trong thành, Lý Thanh Sơn mới nhận ra rằng những lời của Chu Anh Tài là rất đúng, tòa "Lộc thành" này thực sự là một nơi phồn hoa náo nhiệt, đều đã bước vào ban đêm, vẫn có tiếng người huyên náo nói chuyện ở khắp mọi nơi, đó là một cảnh tượng của thời đại hưng thịnh, chỉ ngăn cách cùng với bên ngoài của thành một bức tường thành thôi.

Nhưng nó giống như hai thế giới riêng biệt vậy.

Vả lại không hổ danh là "Lộc thành", đâu đâu cũng có hươu nai, nai lớn nai nhỏ, nhàn nhã thong dong đi dạo trên đường.

Nó không những không sợ người mà còn bắt người đi đường phải nhường đường cho nó, một cảnh tượng tuyệt vời về sự chung sống hài hòa giữa con người và giới tự nhiên.

Tuy nhiên trên đường cũng có không ít người ăn xin trong bộ quần áo rách rưới, vẻ mặt vô cảm, vừa kêu lên đầy bi thương để xin xỏ, vừa bị xua đuổi đẩy tới lui, một bức tường thành rốt cuộc cũng không thể ngăn cách hai thế giới.

Hắn cũng phát hiện ra, những người đi đường này cho hươu ăn còn nhiều hơn so với việc bố thí, mà những người ăn xin đói khát với đôi mắt xanh lá kia, nhìn chằm chằm vào những con hươu béo đi ngang qua trước mặt thèm chảy cả nước miếng, nhưng không ai trong số họ dám ra tay.

Người không bằng hươu, thật sự là chuyện kỳ quặc quái gở, đây vẫn còn được xem là Nhân gian đạo sao? Nếu như ta bắt một con và ăn nó, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây.

Lắc đầu để gạt đi loại ý nghĩ tự kiếm lấy phiền phức ấy ra bên ngoài não.

Hắn ngẩng đầu lên rồi hít một hơi thật sâu, đủ loại khí tức ở trong thành xộc vào lỗ mũi, lựa chọn ra một mùi vị quyến rũ nhất ở trong đó, rồi xuyên qua đám người đi tới.

Bình Luận (0)
Comment