Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2282 - Chương 2294: Bạch Lộc

Chương 2294: Bạch Lộc

Sau một thời gian dài như vậy, vẫn không thể luyện thành tầng thứ nhất của Kỳ Lân Trường Sinh Quyết, hay là hắn vẫn chưa hiểu rõ được ý nghĩa tinh túy trong đó, chỉ một lòng muốn lấy đức thu phục người, nhưng từ khi tiến vào Nhân Gian tới nay, hắn lại đã làm chuyện nào có thể được xem như là lấy đức thu phục người đây?Hắn ngồi khoanh chân ở dưới cây đào, yên lặng thi triển Kỳ Lân Trường Sinh Quyết, những chuyện đã trải qua từ khi tới Nhân Gian rõ ràng lần lượt hiện ra trước mắt hắn.

Kỳ Lân chính là thần thú nhân từ nhất, nhân từ chính là làm việc thiện tích đức sao? Nhưng cái gì lại là thiện? Cứu người mà giết cây, giết hôn quân mà khiến cho việc giết chóc diễn ra khắp thành, chỉ vì một từ nhân từ kia, mà tạo ra vô số sát nghiệp.

Không, đây tuyệt đối không phải Kỳ Lân đạo.

Nếu như hắn lấy việc hi sinh Ba thiên đằng để đánh đổi, để cứu toàn bộ sinh linh ở Cửu Châu, cũng là không thể thành công.

Giết giun dế để cứu một người, Kỳ Lân sẽ không làm điều đó.

Giết một người để cứu vạn người, Kỳ Lân lại càng không làm.

Lý Thanh Sơn tâm tư trong vắt, mở miệng nói:"Sống chết vinh nhục, tất nhiên đã có mệnh trời quyết định.

Một gốc cây là như vậy, một quốc gia cũng là như thế!"Bạch lộc quốc này nguyên bản hẳn là đã bị tiêu diệt từ sớm, nhưng bởi vì sức mạnh của người tu hành mà kéo dài thêm ngàn năm, tất cả quốc quân đều lấy mục tiêu là tu hành, thì sao còn có tâm sự thống trị quốc gia, tùy ý để cho thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, cuối cùng không thể không đánh về phía toà bạch lộc thành này, nhưng ở dưới sự bảo vệ của một vị Nhân Hoàng, dù cho có trăm vạn đại quân cũng không thể công phá thành trì, nên chỉ khiến cho người chết đói ở khắp nơi.

Còn sót lại nhiều người sống sót đều dựa vào ăn thịt đồng loại, cũng không còn sức lực mà phản kháng, bị quân đội trong thành xua đuổi xuống đất, vĩnh viễn không vươn mình lên được, cho đến lần thiên hạ đại loạn sau.

"Thái thượng công chúa kia thật là một kẻ khốn nạn!""Thật sao?"Một giọng nữ nhẹ nhàng, bỗng nhiên vang lên sau lưng Lý Thanh Sơn.

Lông tơ khắp người Lý Thanh Sơn dựng đứng hết lên, hắn đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy một con bạch lộc đứng ở trên đường phố đối diện nóc nhà cao cao, một đôi sừng hươu óng ánh như san hô đâm hướng về hướng không trung, một vầng trăng sáng đang treo ở sau đầu nó, ánh trăng soi sáng ở trên da lông như tuyết của nó, những vết lốm đốm chín màu lóng lánh, rõ ràng sáng rực rỡ cảm động như vậy, nhưng không có một chút cảm giác vênh váo hung hăng nào, ôn nhu, hào hoa, phú quý như một ánh trăng sáng, mà chính hắn lại càng không phát hiện ra sự tiếp cận của nó.

Nhớ đến tên nước là "Bạch Lộc", cùng với trong thành chăn nuôi nhiều con lộc hoang dã như vậy, Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói:"Lẽ nào ngươi chính là Thái thượng công chúa kia?""Tên tiểu tử này, chẳng lẽ con mắt của ngươi có vấn đề, ta rõ ràng là một con Cửu Thải Lộc, làm sao sẽ là công chúa loài người chứ hả?"Cửu Thải Lộc dùng bốn chân mềm mại mạnh mẽ nhảy một cái, không hề dính bụi đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn, một đôi mắt lộc đen kịt chỉ có tròng đen không có tròng trắng đầy hứng thú nhìn vào hắn.

"Cửu nhi, ngươi lại đang nói lung tung rồi!"Một âm thanh tinh tế bỗng nhiên vang lên, âm thanh của Cửu Thải Lộc đã được tính là phi thường mềm mại, nhưng âm thanh này càng thêm mềm mại hơn ba phần, dù cho là quát lớn cũng gần như chỉ là lời nói nhỏ nhẹ nỉ non, gần như là muốn bị hòa tan ở trong không khí.

Lại khiến Lý Thanh Sơn giật nảy cả mình, bởi vì cho đến giờ phút này, hắn mới chú ý tới có người đang ngồi nghiêng trên lưng Cửu Thải Lộc, là một nữ tử có mái tóc dài như mực, quần áo màu xanh lục như trúc, dáng vẻ hình như có chút hơi sợ người lạ, nàng cúi đầu, đôi mắt nhìn xuống, giống như là một đóa thủy tiên đầy e thẹn.

Nhưng mà nàng lại đang thoải mái ngồi ở chỗ đó như vậy, dáng người so với nữ tử bình thường còn muốn cao ráo hơn nhiều, khiến cho Lý Thanh Sơn gần như hoài nghi con mắt của chính mình có phải là có vấn đề gì hay không, nếu không sao lại có thể không chú ý thấy nàng, thủ đoạn che giấu hơi thở mạnh đến mức này thì so với linh quy cũng không hề kém cạnh, trong lòng hắn lại càng thêm cảnh giác!Sau khi cẩn thận quan sát một lần, mới phát hiện nàng cũng không phải ẩn giấu hơi thở, mà là cùng hoàn cảnh bốn phía hòa vào nhau một cách hoàn mỹ, tự nhiên như là một khóm trúc đã có ở đây từ mấy chục năm, không gây nên bất kỳ sự chú ý nào.

Cửu Thải Lộc có thể tiếp cận hắn như vậy mà không bị phát hiện sợ rằng cũng là bởi vì nhờ có nàng ấy.

Có câu nói là "suy nghĩ trong tâm nhanh như tia chớp”, một cái suy đoán thoáng qua nhanh trong đầu Lý Thanh Sơn lúc đó là, nữ nhân này có tu vi hơn xa hắn, chính hắn bây giờ tuyệt đối không phải có thể là đối thủ ngang hàng với nàng, hơn nữa rất khả năng nàng chính là người gọi là Thái thượng công chúa trong miệng Quốc Chủ Bạch Lộc kia!

Bình Luận (0)
Comment