Thợ săn trẻ tuổi hướng về Bạch Lộc giới thiệu:"Đây là thê tử của ta.
"Bạch Lộc có chút thất vọng, ánh mắt mà người phụ nữ nhìn nó, càng làm nó có nhiều bất an hơn.
Chờ tới khi thợ săn trẻ tuổi về đến nhà, thê tử liền khuyên bảo hắn:"Con Bạch Lộc này xinh đẹp đến thế, ngươi nhìn cặp sừng hươu kia.
Còn có cái bộ da lông đó, nếu ngươi đem nó hiến cho quốc chủ, thì liền không cần phải tiếp tục vào núi săn thú rồi!"Thợ săn trẻ tuổi rất tức giận, mắng thê tử một trận rất lớn, nhưng ở trong lòng giống như lại gieo một cái hạt giống nào đó.
Dần dần, hắn không còn trẻ tuổi, không còn sự kích động năm đó, cái trán bắt đầu có nếp nhăn, từng ngày từng ngày trưởng thành lên, cũng có mấy đứa con.
Mỗi khi gặp được người giàu có hơn hắn, thê tử sẽ nói đi nói lại chuyện này, thợ săn dần dần không còn trách cứ nàng, cái hạt giống kia nẩy mầm, biến thành một cái ý nghĩ đáng sợ:"Nếu đem nó hiến cho quốc chủ, thì sẽ không cần lo lắng cho nửa đời còn lại!"Sau khi do dự hồi lâu, hắn chuẩn bị cạm bẫy và độc dược kỹ càng, lại một lần nữa đi vào đầm lầy trong rừng rậm.
Không lâu sau đó, Bạch Lộc bị giam ở trong lồng sắt, bị đưa đến trước mặt quốc chủ, trong lòng tràn đầy đau thương và phẫn nộ không hiểu vì sao thợ săn phải làm như vậy? Họ đã biết nhau nhiều năm như vậy! Nó không chỉ có cứu tính mạng của hắn, còn để hắn trải qua cuộc sống giàu có, vì sao hắn vẫn chưa thể thỏa mãn đây? Đây chính là loài người sao?Quần thần nhìn thấy Bạch Lộc đều bị kinh ngạc trước vẻ đẹp hiếm có của nó, một vị thần tử nịnh nọt nói:"Bệ hạ, ngài nhìn đôi sừng hươu này, nếu đặt ở trong thư phòng của ngài, nhất định vui mắt vui lòng! Nương nương, ngài xem một bộ lông này, nhất định có thể càng tôn lên vẻ mỹ lệ của ngài.
Máu lộc và thịt lộc lại càng thêm bổ dưỡng, thân thể của Dao Trúc công chúa không được khỏe, cũng có thể dùng một ít.
"Chính vào lúc này, Tiểu công chúa vẫn luôn trốn ở phía sau mẫu thân, bỗng nhiên hét lớn:"Ta không ăn!"Bạch Lộc ngẩng đầu lên, ánh mắt của mọi người tập trung ở trên người nàng, nàng một trận hoảng sợ, nghẹn ngào khóc nói:"Nó đều.
đau lòng Như vậy.
Ngươi.
Các ngươi còn muốn.
Ăn nó nữa sao?"Bạch Lộc trợn to hai mắt, quốc chủ nở nụ cười, sờ sờ đầu của nàng:"Dao trúc, một con bạch lộc mà thôi, đâu thể hiểu được cái gì như thế nào là đau lòng được?"Nương nương cười nói:"Con bạch lộc này cũng đẹp đẽ lạ thường, không giống như những con thú hoang dã tầm thường khác, tuy không biết nó có hiểu được đau lòng là gì hay không, nhưng ta không đành lòng để con gái ngoan của ta đau lòng, như vậy đi, liền đem nó thả tới trong vườn thú đi thôi, rảnh rỗi còn có thể xem xét một chút, ta có lông hồ li, cũng không kém bộ lông hươu này chút nào.
"Bạch Lộc có thể giữ được mạng sống, nhưng nó mất đi sự tự do quý giá, càng đau lòng hơn khi bị bằng hữu phản bội, không ăn không uống, u sầu chờ chết.
Một đêm, Bạch Lộc nghe được một trận tiếng động ở ngoài vườn, một bóng người nho nhỏ từ trên tường bò xuống, suýt chút nữa thôi là đã ngã xuống đất, quần áo bị rách rất nhiều, có vẻ hơi chật vật, nàng ấy chính là Tiểu công chúa kia.
Nàng đi tới bên cạnh Bạch Lộc, từ trong lồng ngực móc ra một mớ hoa cỏ rau dưa lớn, tất cả đều còn rễ dính đầy bùn đất, từng loại đều được đặt tại trước mặt Bạch Lộc, nàng nói:"Nai con, nai con, ta nghe nói ngươi không thích ăn đồ ăn, ta cũng có rất nhiều món ăn mà ta không thích ăn, đặc biệt là thịt dê, mùi vị thật nặng, thịt heo, thịt bò.
Nhưng cũng có rất món ăn ngon, như là rau chân vịt, cải trắng.
"Nàng tự mình tự nói một tràng, rồi hỏi nó:"Những thức ăn này ngươi thích ăn món nào? Ta lại đi hái tới cho ngươi ăn, ta biết ngươi bị nhốt lại không dễ chịu, có một lần ta đánh vỡ một thanh ngọc như ý, mẫu hậu.
"Lại nói liên miên cằn nhằn một lúc lâu, lại còn có thể chuyển lại đề tài một cách tự nhiên:"Vì lẽ đó ngươi đừng quá đau lòng, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho ngươi, chờ tới khi ta lại lớn lớn một chút, nhất định sẽ thả ngươi ra.
"Bạch Lộc chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, rốt cục cúi đầu ăn xuống ăn hết đồ ăn, ở trong một khu vườn của con người mà sống sót.
Tiểu công chúa cũng từ từ lớn lên, ngày ngày cùng Bạch Lộc làm bạn, sớm chiều không rời, bị mọi người ở khắp đất nước gọi là là " Bạch Lộc công chúa ".
Bạch Lộc đã khôi phục một cách mạnh mẽ từ lâu, trên người đốm màu rực rỡ càng ngày càng sáng rõ, đã có thể dễ dàng lướt qua tường cao, nhưng vì công chúa mà ở lại.
Mãi đến tận một ngày, các nàng đang chơi đùa ở trong vườn, một tia sáng lóe lên, có một nữ tử mặc áo giáp nhẹ trên người từ trên trời giáng xuống:"Oa, nơi này có một con Cửu Thải Lộc, thực sự là may mắn! Tiểu cô nương, đây là lộc của ngươi sao? Ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta muốn mua con lộc này.