"Các ngươi tới nơi này làm gì, có phải là vì bảo vệ cái tên hôn quân kia không?"Nguyễn Dao Trúc xoa xoa cây đào chết héo:"Cây đào này chết héo rồi, là bởi vì do ngươi gây ra sao?"Lý Thanh Sơn thản nhiên nói:"Không sai, vì lẽ đó mà ta cũng là một tên khốn kiếp, làm việc thiện nhiều cũng không đủ để che đi một việc ác nhỏ.
"Lại thấy cái cây đào đã chết héo kia, lại một lần nữa mọc ra rất nhiều mầm non xanh nhạt, khôi phục lại sức sống ban đầu.
Lý Thanh Sơn không có cảm nhận được một sự dao động pháp lực nào, phương pháp điều hòa, vận chuyển pháp lực tự nhiên đến mức độ này, so với trình độ tu luyện Kỳ Lân Trường Sinh Quyết hiện tại của hắn cao hơn rất nhiều, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy tính tình và khí chất của nàng càng thêm thích hợp để tu hành Kỳ Lân Trường Sinh Quyết.
Trên mặt nàng hiện lên một sự buồn bã, ôn nhu nói:"Ngươi nói không sai, 'Sống chết vinh nhục, tự nhiên đã có mệnh trời.
Một cây là như vậy, một quốc gia cũng là như thế!' ta có thể khiến cho cây khô sống lại, nhưng không thể khiến nước mất được phục hồi.
Nếu lấy lời Phật nói để giải thích thì đây chính là 'Thần thông không địch lại nghiệp lực'.
"Cửu Thải Lộc quay đầu lại liếm liếm khuôn mặt của nữ tử, an ủi nữ tử đang đau buồn.
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên hiểu được, con Cửu Thải Lộc này đại khái chính là "Vật cưỡi" trong truyền thuyết, chỉ có điều chủ nhân trên lưng nó có vẻ quá mức yếu ớt, cho nên khiến người ta không để ý tới.
Có lẽ mối quan hệ giữa chủ nhân và vật cưỡi cũng không giống như tưởng tượng là nô dịch và bị nô dịch, dù sao cũng là ở chung sớm tối.
Bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ giống như là trẻ con:"Tu hành giả mạnh mẽ ở Nhân Gian đều là có vật cưỡi sao? Vậy ta cũng không thể thua kém họ, yếu đi danh tiếng, nghĩ đến tiểu tử phượng nguyên kia liền rất tốt, Phượng Hoàng thuần chủng, cách bốn lượt thiên kiếp cũng không xa, con cái hiếu thuận với cha mẹ cũng là việc làm thiên kinh địa nghĩa.
""Hắt xì!"Tại Ngũ châu thế giới, ở đại lục của dị nhân, đang bồng bềnh ở trong Vân Trung Thành, vũ Nhân vương Lý Phượng Nguyên dùng sức xoa xoa mũi, không biết mình đã bị người cha không có lương tâm chỉ định làm "Vật cưỡi".
Lý Thanh Sơn lộ ra nụ cười thỏa mãn, hỏi:"Các ngươi làm sao quen biết nhau? Nơi này vì sao lại được gọi là Bạch Lộc quốc?"Cửu Thải Lộc không khỏi nhớ lại ký ức cực kỳ lâu trước đây.
"Cứu mạng, cứu mạng!"Tiếng kêu cứu tuyệt vọng của chàng thợ săn trẻ tuổi vang vọng ở khắp núi rừng, thân thể hắn ngày càng bị chìm vào trong sâu bên trong đầm lầy, chính vì sự kích động của tuổi trẻ mà phải trả giá bằng việc đánh đổi luôn cả tính mạng của chính mình, chó săn ở một bên đảo quanh nhưng cũng không có biện pháp gì, bỗng nhiên con chó xoay người lại, hướng về nơi sâu xa trong rừng rậm sủa inh ỏi lên.
Thợ săn trẻ tuổi nỗ lực từ trong bùn nhão ngẩng đầu lên nhìn về hướng phía trong rừng, chỉ thấy một con Bạch Lộc từ trong rừng đi ra, sừng hươu như san hô, da lông trắng như tuyết điểm xuyến bởi những đốm lấm ta lấm tấm nhiều màu sắc, mặc dù ở trong bước ngoặt giữa sự sống và cái chết như thế này, thợ săn trẻ tuổi cũng vì bị chấn động bởi sự tao nhã và đẹp đẽ của nó, hắn hướng về Bạch Lộc cầu xin:"Van cầu ngươi, cứu giúp ta!"Bạch Lộc trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng bước qua mặt nước trên đầm lầy, đi tới trước mặt hắn.
Đem sừng hươu đưa về phía hắn.
Thợ săn trẻ tuổi tóm chặt lấy sừng hươu, được kéo đi ra từ trong đầm lầy, nằm trên đất thở dốc hổn hển từng ngụm từng ngụm, hướng về phía con Bạch Lộc đang đi vào sâu trong đầm lầy nói ra lời hứa của chính mình:"Cảm tạ ngươi, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!"Rất nhanh, hắn liền thực hiện lời hứa của mình.
Lần thứ hai trở lại đầm lầy, hắn mang đến một phần lễ vật.
Bạch Lộc cảm nhận được thiện ý, nhận lấy lễ vật, cũng cảm thấy hiếu kỳ đối với sinh linh kỳ dị này.
Từ đó về sau, thợ săn trẻ tuổi liền thường thường đi sâu vào trong rừng rậm, mang đến những đồ vật mà con người mới có đưa cho Bạch Lộc, hoặc là một chút muối ăn, hoặc là sáo trúc.
Bạch Lộc hái linh chi, dược thảo quý giá để đáp lễ, một người một lộc dần dần trở thành bạn bè.
Không chỉ trao đổi lễ vật với nhau, còn cùng nhau vui vẻ chơi đùa ở trong rừng, có với nhau rất nhiều thời gian tốt đẹp.
Bạch Lộc cảm nhận được sự sung sướng trước nay chưa từng có, mà thợ săn trẻ tuổi cũng nhờ những món quà Bạch Lộc biếu tặng mà dần dần trở nên giàu có, còn cưới vợ sinh con.
Hắn biết rõ Bạch Lộc chỉ còn lại ít ỏi và hết sức quý giá, nếu là bị những thợ săn khác biết được, hậu quả khó mà lường được, vẫn luôn giữ kín bí mật này.
Nhưng lại làm cho vợ hắn hoài nghi, có một lần lặng lẽ theo hắn tới trong rừng rậm.
Nhìn thấy Bạch Lộc, cũng bị Bạch Lộc phát hiện.