Lý Thanh Sơn tự nhiên là không nghe thấy được, mà kể cả là hắn có nghe được đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Hắn đương nhiên biết là địa sát thú là phần hung hiểm nhất trong lần đánh giá này, chúng nó không có thị giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, chỉ có thính giác cực kỳ nhạy bén, vì lẽ đó mà ở trong Nguyên Từ Sơn, điều quan trọng nhất chính là phải giữ yên lặng.
Nhưng Lý Thanh Sơn lại sử dụng phương pháp trái ngược, cố ý hát vang ầm ĩ, vì vẫn cứ rống cứ hát như vậy thực sự là quá ngu ngốc, nhưng chính là vì dẫn dụ địa sát thú tới, vì tất nhiên trong cơ thể địa sát thú sẽ có rất nhiều Thiết Nguyên Từ tinh khiết.
Chẳng qua, đó là việc phải dùng mạng sống tới để đánh đổi!Nhâm Ngao Du cười nói:"Nhạc sư đệ, xem ra con hắc mã này của ngươi liền phải chết đột ngột ngay tại chỗ, trận đánh cược của ngươi cùng với Nguyễn sư muội liền không có cách nào tiếp tục, chỉ có thể tính là hoà mà thôi.
"Nhạc Thiên hai tay ôm đầu, vò mái tóc thành một đống hỗn loạn:"Ta sai rồi, ta chỉ là nhìn ra hắn là một kẻ liều mạng, nhưng không nhìn ra được đầu óc hắn có vấn đề.
Ta dám đánh cược, hắn nhất định là chưa từng thấy địa sát thú!"Một khi Lý Thanh Sơn bị địa sát thú giết chết, như vậy bất luận kết quả là ai thắng, hắn đều thua chắc rồi.
"Không, hắn không phải là kẻ ác!"Nguyễn Dao Trúc hồi tưởng lại một tiếng cảnh cáo cuối cùng kia của Lý Thanh Sơn:"Lại đi theo ta, ngươi sẽ chết!"Nàng cũng đã hiểu được:"Hắn cũng không phải là không biết hung hiểm trong đó, nếu hắn không muốn cướp bóc từ người khác, lại muốn giành được vị trí số một, đây chính là biện pháp duy nhất.
Vừa rồi cũng không phải vì bỏ rơi gánh nặng, mà là chuẩn bị lấy mạng ra để đánh đổi, để người bên cạnh đi đến chỗ an toàn hơn.
Đây là còn lưu lại một phần thiện ý.
""Thà rằng mạo hiểm đến mức có thể chết, cũng không làm thương hại đến người khác; thà rằng bị người hiểu lầm oán hận, cũng không thấy chết mà không cứu; dù như thế nào ta cũng không thể thừa nhận người như vậy là kẻ ác được.
"Bì Dương Thu vỗ tay nói:"Nguyễn sư muội, nói hay lắm! Lần này người nào đó thật sự là đến quần cộc cũng phải mất, chỉ là đáng tiếc vị người tốt này, chà chà, quả nhiên là người tốt sống không lâu!"Nương theo tiếng ca to rõ của Lý Thanh Sơn, Nhạc Thiên càng thêm hô trời gọi đất, ở trên lưng Kim Thiềm Tam Túc lăn loạn:"Sư muội ơi sư muội, ngươi thật là ác độc! Sư huynh chỉ có ngần ấy tài sản mà thôi!"Nguyễn Dao Trúc vội vã vung vung tay:"Sư huynh, ta không phải muốn thắng ngươi, coi như là thế hoà là tốt rồi.
"Lại có chút khó khăn nói:"Ta có một chuyện muốn nhờ!""Không được!"Nhạc Thiên bỗng nhiên đứng dậy, kiên quyết nói.
Lại khôi phục lại khuôn mặt tươi cười giống như mặt nạ kia, như thể các loại biểu hiện vừa nãy chỉ là hắn đang diễn kịch mà thôi.
"Ta biết ngươi muốn đi vào cứu tên tiểu tử này, làm khó ngươi chịu vì hắn vi phạm quy định của tông môn, nếu đây là cuộc đánh giá phổ thông, chính là ngươi trực tiếp đưa hắn qua ải cũng không đáng kể gì.
Nhưng đây là một trận đánh cược, là trận đánh cược của Nhạc Thiên ta, hi vọng sư muội ngươi có thể tôn trọng ta!"Lãnh Uyên Vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng nói:"Sư muội, chỉ cần ta ở đây, quy định của tông môn liền không thể phá, đây là việc nằm trong trách nhiệm của ta!"Cuộc đánh giá gia nhập môn phái của Vạn Tượng tông, đương nhiên là không thể can thiệp, nhưng đối với đệ tử chân truyền mà nói, chỉ là việc nhỏ căn bản không quá quan trọng, chỉ có Nguyễn Dao Trúc mới sẽ cảm thấy khó làm, nàng không thể trơ mắt nhìn một người tốt như thế bị giết.
Nhạc Thiên nói:"Hắn như liền như thế chết rồi, như vậy ta chịu thua, hơn nữa hai lần đánh cược đều coi như ta thua.
Nhưng chỉ cần hắn còn có một hơi thở, đánh cược liền phải tiếp tục, ha ha, đánh cược như vậy mới thú vị!"Chính vào lúc này, Lý Thanh Sơn hát xong một bài, lại hát thêm một bài nữa, thanh âm trầm thấp mà lại đầy truyền cảm vang vọng ở trong hang động:"Ai cầu ai, xuân thu đều chỉ nghe lời của đất trời.
Đừng đánh cược, Thiên mệnh là tối cao
Nhạc Thiên hú lên quái dị, ngã trên mặt đất:"Điềm gở rồi, điềm gở rồi a!"“Năm ấy, tình tiết của luân hồi đời này…”Lý Thanh Sơn dồn sức hát suốt một đường, hết bài này tới bài khác, sau đó cũng thực sự thấy vui lên.
Giọng hát của hắn vang dội khiến hòn đá nhỏ trên mặt đất lung lay liên tục.
Từng vết nứt như mạng nhện trải dài tới tận tòa Nguyên Từ Sơn, khiến tất cả Địa Sát thú thức tỉnh từ trong cơn mê.
Hắn dừng bước chân, vểnh tai nghe ngóng.
Nghe thấy một loạt tiếng động kỳ lạ vang lên từ trong bóng tối, tựa tiếng vù vù của dòng điện.
Có cả tiếng đá va chạm vào nhau như tiếng chuông kêu, tiếng động ấy nhanh chóng vang ra từ trong hang sâu, ngày càng tới gần chỗ hắn hơn.