Lý Thanh Sơn chớp mắt, nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm hay không.
Con quái vật chạy từ hang sâu ra đen nhánh, trên người mọc đầy sắt đá lởm chởm như một pho tượng thú bằng đá tục tằng thời nguyên thủy, thậm chí còn xen lẫn một chút phong cách hiện đại nữa.
Nó có tứ chi cường tráng và bộ móng vuốt nhọn hoắt, đầu không có tai hay mắt, chỉ có một chiếc miệng to rộng.
Trong miệng đầy ắp những cục đá hỗn loạn và mọc đầy răng nanh nhọn hoắt.
Cũng không quá ngạc nhiên khi Địa Sát thú có hình dáng như vậy, mà dáng người của nó chỉ to bằng một con chó ngao, chưa cao tới eo của Lý Thanh Sơn.
Hành động của nó không quá nhanh nhẹn mạnh mẽ, nhưng khi nó càng tới gần thì từ trường càng hỗn loạn hơn.
Tiểu thế giới trong cơ thể hắn cũng bị ảnh hưởng phần nào.
Hắn sờ cằm rồi nói:“Xem ra đây chính là Địa Sát thú.
”“Quả nhiên tên tiểu tử này chưa thấy Địa Sát thú bao giờ, thực sự chưa thấy bao giờ!”Nhạc Thiên hét lên, vỗ tay vào lưng Tam Túc Kim Thiền vang lên tiếng động như tiếng sắt thép va chạm vào nhau.
Tam Túc Kim Thiền kêu ộp một tiếng, con mắt chuyển động qua lại rồi đóng kín, làm như không thấy tâm trạng kích động của chủ nhân.
Bì Dương Thu mỉm cười nói:“Con Địa Sát thú nhỏ thế này đúng là ít gặp thật, e rằng nó vừa được dựng dục ra từ Địa Sát Nguyên Từ.
Nếu đang ở bên ngoài thì nó không thể tạo ra được chút uy hiếp nào đối với một tu sĩ Nguyên Anh cả.
Nhưng ở trong Nguyên Từ Sơn này, tu sĩ Nguyên Anh sẽ không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật nào.
”Lý Thanh Sơn híp mắt chăm chú, phóng khí thế của mình ra ngoài nhưng con Địa Sát thú nhỏ kia không hề sợ hãi, cũng không tỏ ra sùng bái hắn.
Ngược lại, nó chạy càng nhanh hơn, tiếng vang leng keng cũng ngày càng to hơn.
Lúc đi tới vị trí cách mười trượng, nó đạp chân sau rồi bắn người nhào lên.
Cơ thể nặng nề như đang trượt, thoáng cái đã vượt qua được khoảng cách mười trượng.
Hàm răng nhọn hoắt muốn cắn vào cổ của Lý Thanh Sơn.
Một tiếng bịch vang lên, Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng nâng chân phải lên ấn mạnh con Địa Sát thú nhỏ đang hung hăng kia xuống đất.
Địa Sát thú nhỏ giãy giụa, vuốt nhọn cào xuống mặt đất để lại từng vết cào màu trắng.
Nhưng dưới sức mạnh khủng khiếp của Lý Thanh Sơn, tất nhiên sự cố gắng của nó không hề có đất dụng võ.
Bì Dương Thu nói:“Ừm, sức lực cũng được.
Dám dẫn dắt Địa Sát thú tới thì có vẻ cũng đã lường trước được, nhưng ta thấy lần này hắn gặp nạn rồi.
”Lý Thanh Sơn cảm giác chỉ cần mình dùng thêm chút lực nữa là có thể đạp vỡ đầu nó.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy giống loài kỳ quái như thế này, với lại hắn còn phải chiến đấu thêm với nhiều Địa Sát thú hơn nữa nên đã ngồi xổm xuống, chuẩn bị nghiên cứu một phen.
Sau lưng hắn xuất hiện một bóng đen to lớn dữ tợn, thân hình kia to không chỉ gấp mười lần con Địa Sát thú nhỏ, thế nhưng nó lại lẳng lặng không chút tiếng động treo lơ lửng trên không trung.
Tựa như thân hình nó không có chút sức nặng nào vậy.
Nó chậm rãi há cái miệng rộng, mỗi một chiếc răng đều thuôn dài như thạch nhũ, há miệng rộng đớp mạnh xuống đầu Lý Thanh Sơn.
Vẻ mặt Nguyễn Dao Trúc trở nên khẩn trương, dù hắn có là tu sĩ Nguyên Anh mà khi thân xác bị phá hủy, thì Nguyên Anh cũng không thể tồn tại lâu trong cơ thể Lý Thanh Sơn được.
Nguyên Anh của hắn sẽ nhanh chóng bị Địa Sát Nguyên Từ phá nát bấy.
Nàng thầm quyết tâm trong lòng, dù có đắc tội các vị sư huynh cũng phải cứu hắn một mạng, hoặc ít nhất là phải bảo vệ được Nguyên Anh của hắn.
Người tốt thì nên được báo đáp tốt!Nhưng nàng lại không hay rằng Lý Thanh Sơn không phải một tu sĩ Nguyên Anh thực thụ, tuy hắn đang tu hành công pháp Hoàng Cực Diệt Thế Lục của nhân loại, nhưng hắn chưa hoàn toàn chuyển hóa lực lượng của ma tâm thành Nguyên Anh.
Thế nên hắn vốn không có Nguyên Anh để chạy trốn.
Nhạc Thiên hét lên:“Đồ ngu, cẩn thận đằng sau!”Lý Thanh Sơn cứ như nghe thấy tiếng nhắc nhở của hắn ta, chân ấn mạnh đạp vỡ đầu của con Địa Sát thú nhỏ, rồi quay đầu nói:“Ồ, ở đây vẫn còn một con lớn!”Răng nhọn phập xuống, hắn cũng vung một đấm.
Ầm! Đá văng tung tóe, bắn mạnh vào vách đá tạo ra tia lửa.
Đầu của Địa Sát thú to và nhỏ gần như nát bấy, cái đầu đá chứa phần lớn kim loại lại y hệt như gà đất chó ngói dưới quyền cước của hắn.
Nhạc Thiên và những người còn lại sững sờ, tên tiểu tử này trông thì mi thanh mục tú, bộ dạng vô hại là vậy nhưng sức lực lại vô cùng mạnh mẽ.
Phản ứng nhanh nhạy, ra tay hung hãn.
Tới tận bây giờ vẻ mặt của hắn không hề tỏ ra khẩn trương, ung dung như thể đang ăn cơm uống nước vậy.
Bì Dương Thu khen ngợi:“Tên này đúng là có tài!”Nhâm Ngao Du nói:“Tên tiểu tử này chưa thấy Địa Sát thú bao giờ, hắn sẽ phải chịu thiệt thòi lớn!”