Càng đi sâu vào lòng đất của Từ Nguyên Sơn thì Địa Sát Nguyên Từ càng mạnh lên.
Địa Sát thú cũng ngày càng vừa nhiều vừa mạnh, mức độ nguy hiểm tăng cao.
Vì thế mà khi chọn đường phải cố gắng càng lên cao càng tốt, cuối cùng là phải đi dọc theo triền núi tiến lên phía trước thì gần như không thể gặp được Địa Sát thú.
Nhưng nếu không tìm được miếng Nguyên Từ thiết thì phải mạo hiểm đi xuống bên dưới.
Hôm nay đa phần tu hành giả tham gia khảo hạch đều chọn đường tiến lên phía trước, họ đã xảy ra không biết bao nhiêu cuộc giết hại nhau để tranh cướp.
Nếu là bình thường thì đây chính là điểm đặc biệt của ván cược, còn có mấy cuộc đánh trận nhỏ để góp vui nữa.
Nhưng bây giờ lại chẳng ai để ý tới sống chết của họ cả.
Ánh mắt của mấy vị đệ tử chân truyền đều tập trung lên bóng lưng cô độc của người đang chạy xuống dưới không ngừng.
Nhâm Ngao Du cau mày nói:“Cuối cùng hắn muốn làm gì?”Lãnh Uyên lạnh lùng nói:“Tìm chết!”Nhạc Thiên lại bắt đầu chà đạp đầu tóc:“Đồ ngu, ngươi đã nắm phần thắng tuyệt đối rồi còn phi xuống dưới làm gì, mau quay lại bên trên cho ta!”Sau một hồi chạy như điên, Lý Thanh Sơn đột nhiên dừng bước.
Khóe miệng hơi nhếch lên.
Dưới chân hắn là vách núi cao lớn, phía trước trống rỗng.
Chỉ có một cái hang sâu dưới lòng đất cao khoảng trăm trưởng, to ngang mười cái sân bóng đá lớn xuất hiện trước mắt hắn.
Một dãy núi tầm thường không thể nào xuất hiện một khoảng trống lớn như vậy được.
Đây là khu vực sâu nhất trong lòng núi, càng đi về phía trước thì càng đi xa khỏi ngọn núi, đi xuống tiếp bên dưới thì sẽ đi sâu vào lòng đất.
Hắn nhảy xuống vách núi đá, trong bóng tối chợt lóe lên một chút ánh sáng xuất hiện khắp nơi từ đỉnh đầu cho tới dưới chân hắn.
Tựa như trời sao đang lóe lên làm người ta quên mất vị trí mình đang đứng, tựa như đang đứng trong hư không mờ ảo.
Đó là ánh sáng của từng miếng Nguyên Từ thiết, chúng vùi chôn nửa mình trong vách đá, thậm chí có miếng còn trồi ra ngoài.
Có thể tưởng tượng ra được dưới vách đá này sẽ có bao nhiêu mỏ sắt.
Trong cảnh sắc như ảo mộng này lại cất giấu sự nguy hiểm tột cùng.
Từ khi Lý Thanh Sơn bước vào hang sâu, thì những “ngôi sao” kia lại lẳng lặng ẩn mình trong bóng tối, không còn phát sáng nữa.
Mặc dù hắn gần như không phát ra chút tiếng động nào, nhưng lại đủ để làm kinh động mảnh đất im lặng này và con thú khổng lồ đang vùi mình say ngủ trong bóng tối.
Tuy dự cảm của Linh Quy đã gần như mất hiệu lực hoàn toàn nhưng cảm giác uy nghiêm rùng mình ấy tựa kim châm đâm mạnh vào từng thớ da thịt, khiến cả người hắn nổi gai ốc.
Khơi dậy nỗi sợ nguyên thủy nhất.
Các đệ tử chân truyền ngừng nói, mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Thị Địa Thính Đồ.
Họ có thể thấy rõ ràng từng khối đá đang từ từ chuyển động trên vách đá lởm chởm, chậm rãi nuốt mất từng miếng Nguyên Từ chôn trong vách đá.
Những chiếc đầu lâu dữ tợn xuất hiện nhìn chằm chằm về phía Lý Thanh Sơn.
Nơi này không phải mỏ Nguyên Từ thiết, mà là sào huyệt của Địa Sát thú!Lý Thanh Sơn đi vào lòng sào huyệt, ở đó có một con quái thạch cao tới mười trượng đang đứng yên.
Hắn tung người nhảy lên người con quái thạch, do góc độ nên hắn không thấy có một miếng Nguyên Từ thiết to bằng quả dưa hấu khảm vào một đầu khác của con quái.
Miếng sắt ấy đang tỏa ra ánh sáng vô cùng mạnh, từ từ tụt sâu vào người con quái thạch.
Lý Thanh Sơn đấm lại hai tiếng vang dội, giống như hai tiếng sấm đánh đột ngột trong hang động đầy yên tĩnh vậy.
Ầm ầm ầm ầm, một trận chấn động trong bóng tối truyền đến, tiếng nham thạch va chạm vào nhau không ngừng bên tai, Sơn Hô Hải Khiếu giống như đang đổ dồn về phía của hắn.
Đứng ở trên vũ đài cao vút kia, Lý Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, giang hai cánh tay ra, cao giọng nói:"Các bằng hữu thân yêu, các ngươi có khỏe không?"Các ngươi có khỏe không.
Ngươi có khỏe không.
Khỏe không.
không.
Tiếng vang ào ào đang đấu đá lung tung trong hang động, đáp lại hắn là một tiếng vo ve kỳ lạ, trong nháy mắt đã nuốt chửng hết giọng nói của hắn, giống như biển cả cuồn cuộn vây lấy hắn ở trên hòn đảo biệt lập này.
Bì Dương Thu nói một cách rất chắc chắn:"Hắn ta điên rồi!"Nhâm Ngao Du cười lớn nói:"Chẳng trách nhạc sư đệ lại thích đánh cược với hắc mã, ván cược lần này thật sự rất thú vị, cho dù có thua thì cũng đáng!"Mà cho đến bây giờ, hắn đã vững vàng để thắng được trận tiếp theo, lại đợi địa sát thú đem tên này đi tiêu diệt, thì trận thứ hai chiến thắng cũng đang ở trong tầm mắt.
Nhạc Thiên khẽ gượng cười:"Nhưng hình như có chút kích động hơi quá.
"Nguyễn Dao Trúc mặt đầy thân thiện, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
"Bây giờ Lý Thanh Sơn ta xin dâng lên cho mọi người một nhạc khúc - "Nam nhi phải tự cường"!"Lý Thanh Sơn hơi khom người, dang rộng cánh tay phải, thi lễ một cái, nụ cười tùy ý phô ra trên khuôn mặt.
Tảng đá dưới chân đang rung chuyển, không, là cả hang động đều đang rung chuyển.