Những lời này của Nhạc Thiên làm trong lòng Nguyễn Dao Trúc bất mãn cực kì, lại thở dài một tiếng:"Đúng vậy, làm người tốt thường phải trả giá rất đắt, hi vọng ngươi có thể bình an vô sự.
"Mặc dù Lý Thanh Sơn tự xưng là "Hiệp Vương", nhưng lần này đúng là không phải thấy việc nghĩa hăng hái làm, mà là hắn nổi điên thật, vì tâm trạng hắn rất khó chịu.
Kỳ Lân biến này quả thực rất khó chiều, thế này không được, thế kia cũng không xong, còn khó khăn hơn cả "Phượng Hoàng biến" lúc trước nữa.
Bằng không hắn còn lâu mới thèm xen vào việc người khác, tu hành giả lại không phải thằng ăn mày, đi ra ngoài lăn lộn thì phải có giác ngộ là có khả năng bị giết.
Huống chi chỉ là bị cướp, chỉ bằng bộ dạng sợ dúm sợ dó kia cũng không đáng để hắn rút đao tương trợ.
Chỉ vì một ngụm ác khí nghẹn trong lồng ngực, hai huynh đệ này đã biến thành chỗ trút giận có sẵn, hắn mới không nói không rằng tiến lên phía trước.
"Giết hắn đi!"Hung thần mặt đen từ phía sau rút ra một thanh quải trượng đầu rồng đen sì.
Đột nhiên ánh sáng đỏ chói mắt lóe lên, chiếu cho hang động tối tăm ánh lên một mảnh đỏ sẫm.
Trong tiếng rồng ngâm trầm thấp, phun ra lửa nóng hừng hực, đổ ập về phía Lý Thanh Sơn.
Công tử mặt trắng phất ống tay áo một cái, trong tay áo rơi ra một chiếc quạt xếp.
"Phạch" một tiếng, mặt quạt mở ra.
Phù văn huyền ảo vẽ đầy trên mặt quạt dồn dập sáng lên, ra sức quạt một cái, cuồng phong ập tới, gió làm thế lửa bùng lên, lửa cháy vong quanh, hóa thanh một vòng hỏa long tràn đầy trong hang động, gào thét xông tới.
Hai người không ra tay thì thôi, vừa ra tay lập tức liên thủ đánh ra một kích toàn lực.
Lý Thanh Sơn không thể tránh né, chỉ trong nháy mắt đã bị vòng xoáy hỏa long nhấn chìm.
Hai huynh đệ cười lạnh.
Đúng là không biết sống chết, ở trong Nguyên Từ sơn mà thứ tối thiểu nhất là chân khí hộ thể cũng không có, thoáng cái đã bị đốt thành heo quay rồi, đến Nguyên Anh cũng không trốn được.
Tô Đồng vốn định thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài, lại bị sóng nhiệt ép cho lùi về phía sau, các tu hành giả ở phía sau lại càng không chịu nổi, gần như là vừa lăn vừa bò, tóc tai lông mày đều bị đốt cháy.
Chỉ thấy nham thạch trong hang núi đều bị nung đỏ, hóa thành dung nham nóng chảy.
"Không thể nào, kể cả không có ảnh hưởng của Nguyên Từ sơn, tu hành giả bố trí trận pháp cũng chiếm cứ lợi thế địa hình tuyệt đối.
Hơn nữa còn chiếm ưu thế về nhân số, Lý Thanh Sơn này căn bản không có khả năng chiến thắng, chỉ e đã chết rồi!"Ánh lửa chiếu cho Thiên Thị Địa Thính Đồ đỏ rực một màu lửa, nhìn không rõ cảnh tượng trong núi.
Trái tim Nguyễn Dao Trúc siết chặt, lẽ nào người tốt thực sự không có kết cục tốt ư?Nhậm Ngao Du cùng Bì Dương Thu đều an tâm, Lý Thanh Sơn mà chết, Nhạc Thiên chắc chắn sẽ thua.
Trong lòng cũng có một tia tiếc nuối và hoài nghi nho nhỏ, một nam tử như vậy chẳng lẽ lại chết ở một nơi thế này ư? Lại nhìn Nhạc Thiên vẫn tươi cười đứng ở một bên:"Này, Nhạc Thiên, con bài tẩy của ngươi sắp bị loại rồi!"Nhạc Thiên nói:"Các ngươi không cần bày ra bộ dạng này.
Ta dám cược, hắn chắc chắn sẽ không chết ở đây!"Nguyễn Dao Trúc kinh ngạc hỏi:"Vì sao?""Vì có người có thể thắng được vô số ván cá cược, ví dụ như ta, ngươi cho rằng đều chỉ bằng vận may à?""Chắc được rồi đó ca ca!"Công tử mặt trắng ra sức phe phẩy quạt.
"Tiếp tục đốt!"Hung thần mặt đen dốc toàn lực thúc giục quải trượng đầu rồng, chẳng hiểu sao, trong lòng hắn luôn thấy hơi bất an.
"Sợ là đã đốt thành tro rồi.
A!!"Công tử mặt trắng vừa nở nụ cười thì đột nhiên chuyển sang biểu cảm sợ hãi tột độ.
Một tiếng gầm thét, Lý Thanh Sơn nhảy vọt ra khỏi ngọn lửa hừng hực, toàn thân bị thiêu đến đỏ rực, lại không hề tổn hại lấy một cọng lông sợi tóc, thân hình khỏe mạnh và cân đối như được đúc bằng đồng đỏ, lại như một con xích hổ liệt diễm, bổ nhào tới xô tên công tử mặt trắng kia xuống đất.
"Lốc xoáy hộ thể!"Công tử mặt trắng vừa hô lên bốn chữ đã bị ăn một đấm vào mặt.
Nếu không có lốc xoáy ngăn cản một phen thì sợ là đã vỡ sọ.
Mặc dù vậy hắn cũng đã kinh hãi đến sắp nứt cả tim gan.
Lý Thanh Sơn đang định bổ thêm một đấm thứ hai thì sau đầu có một tiếng gầm vang lên, hắn không quay đầu lại mà đưa tay ra chộp một cái, bắt lấy thanh quải trượng đầu rồng kia, dùng sức kéo một cái:"Lại đây cho ta!"Hung thần mặt đen không thể chống cự, lảo đảo tiến lên, bị bóp chặt yết hầu, trên khuôn mặt đen cũng tràn đầy hoảng sợ.
Công tử mặt trắng vội vàng thi triển pháp lực, nhưng chưa kịp thi triển ra pháp thuật thì phần bụng đã ăn một cước, trong bụng như dời sông lấp biển, lục phủ ngũ tạng muốn vỡ ra, suýt nữa thì phun ra cả mật.
Hung thần mặt đen vừa định thúc giục quải trượng đầu rồng phản kích thì đã bị gõ một trượng lên đầu, đầu váng mắt hoa, mắt nổi đom đóm.