Lý Thanh Sơn trái một quyền phải một cước, quả thực là nhàn nhã như đánh bao cát, kẻ nào dám phản kháng thì hung hăng đánh kẻ đó, hành hung một trận sảng khoái:"Học cái gì không học lại đi học người ta ăn cướp! Hả? Ai bị ấm đầu? Ai địa ngục không cửa còn xông vào?"Đánh cho hai huynh đệ không ngừng kêu rên, không hề có sức phản kháng hệt như phàm nhân.
"Đạo hữu tha mạng! Đạo hữu tha mạng!"Công tử mặt trắng vội kêu lên, đương nhiên, đến lúc này mặt hắn đã bị đánh sưng vù, còn hằn một dấu chân thật to, Lý Thanh Sơn cũng ác, chuyên môn đánh vào khuôn mặt trắng trẻo kia.
Hung thần mặt đen kia còn xem như kiên cường đôi chút, thất kinh hỏi:"Ngươi.
Vì sao ngươi không hề hấn gì!?""Còn dám hỏi?"Lý Thanh Sơn trở tay lại một trượng quét ngang, vị trí này đã gần đến cửa ra của núi, ảnh hưởng của địa sát Nguyên Từ đối với tiểu thế giới trong cơ thể đã không còn mạnh như trước.
Ở trong môi trường này, tu sĩ Nguyên Anh bình thường mà chịu một kích như vậy, đương nhiên là chết chắc, nhưng dù gì hắn cũng có một thân huyết mạch Thần Ma, Hổ ma chủ Phong, Phượng hoàng chủ Hỏa, sức chống cự mạnh mẽ nhường nào, cứ thế xông lên, một khi để hắn tới gần thì hai huynh đệ này còn không bằng một con Địa Sát thú nữa.
Ít ra Địa Sát thú còn không biết đau, không có chỗ hiểm, lại càng không sợ mất mật.
Cũng không phải họ nhát gan mà nếu nhục thân bị hủy diệt trong Nguyên Từ sơn này, đến Nguyên Anh còn không chạy thoát được thì chắc chắn sẽ chỉ còn một con đường chết.
Vì vậy, càng về sau, Lý Thanh Sơn đã không cần đặc biệt áp chế họ nữa.
Sau khi họ ý thức được Lý Thanh Sơn không định giết người thì dứt khoát nằm trên mặt đất chịu đòn, chỉ sợ vừa hơi phản kháng sẽ khơi dậy sát tính trong lòng Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn không muốn giết người thật, nhưng hắn lại là người thù dai thế nào chứ, há có thể tùy tiện buông tha họ.
Tay trái túm một người, tay phải túm một người, như một đứa trẻ nổi giận cầm lấy hai con búp bê, đấm đá túi bụi một trận.
Vừa đánh vừa hỏi:"Ta đây là lấy đức độ thuyết phục người, ta hỏi các ngươi, có phục hay không?""Xin ngươi đừng đánh nữa, chúng ta phục, chúng ta phục rồi được chưa?"Những kẻ đứng xem đều ngây người, hai huynh đệ hung hăng kiêu ngạo như thế, lại bị ấn xuống mà đánh ngay giữa Địa Sát Nguyên Từ trận mà mình bày ra, hết kêu thảm thiết lại xin tha.
Nếu không phải những khối nham thạch bị thiêu đỏ bừng vẫn còn thể hiện ra uy lực của một chiêu Hỏa Long Quyển kia, quả thực phải hoài nghi hai huynh đệ này có phải tu sĩ Nguyên Anh giả mạo hay không.
Tô Đồng chớp chớp mắt mấy cái, quả nhiên hắn xâm nhập vào lòng núi, dựa vào đánh chết Địa Sát thú mới lấy được nhiều Nguyên Từ thiết như thế, cùng là tu vi thiên kiếp lần thứ ba, sao lại khác nhau nhiều thế nhỉ?Nhạc Thiên vỗ tay:"Ta đã nói rồi! Ta đã nói rồi mà!"Bì Dương Thu nói:"Tiểu tử này rốt cuộc từ đâu đến vậy? Dù là đại sư huynh năm xưa, ở tu vi này, trong tình huống đó cũng không thể nào không tổn hại đến một cọng lông sợi tóc như thế!"Nhậm Ngao Du chau mày, chợt cười lắc đầu:"Ván cược này, ta thua rồi! Nhưng tốt xấu gì cũng giúp Nguyễn sư muội thắng một ván!"Nguyễn Dao Trúc nói:"Không, ta không.
"Nhậm Ngao Du xua tay:"Không cần nói nhiều, ta nói ngươi thắng thì chính là ngươi thắng!"Bì Dương Thu cười nói:"Nguyễn sư muội, ngươi cứ nhận đi, dù sao ngươi thắng cũng hơn thằng nhãi Nhạc Thiên này thắng, xem hắn về sau còn khoác lác ra sao, nếu bàn về hiểu rõ lòng người thì ngươi vẫn hơn một bậc!""Hừ, các ngươi đừng có nhường đến nhường đi ở đây nữa!"Lãnh Uyên đột nhiên lên tiếng:"Kẻ mà ta chọn còn chưa ra tay đâu!""Người ngươi chọn là người kia à?"Nhạc Thiên cười nói"Chỉ bằng lão đạo sĩ kia mà cũng muốn thắng lá bài tẩy siêu cấp của ta ư?"Nhậm Ngao Du và Bì Dương thu đều nở nụ cười, không tán đồng.
Trong ba ngày qua, họ cũng hơi chú ý lão đạo sĩ kia, hắn chẳng qua chỉ chăm chỉ ngoan ngoãn đào khoáng thạch thôi, còn không bằng nữ tu sĩ tên Tô Đồng kia nữa, thực sự không nhìn ra được có khả năng gì đoạt được quán quân, chỉ xem như Lãnh Uyên mắt mù, không để ý nhiều nữa.
Lãnh Uyên nói:"Nếu các ngươi nhìn ra được hắn tu luyện công pháp gì thì sẽ không nói như thế.
"Lý Thanh Sơn thở ra một hơi, quăng hai huynh đệ bị đánh đến thừa sống thiếu chết sang một bên, chẳng thèm khách khí túm lấy hai món pháp bảo của họ, cũng nhấc luôn cả hai cái sọt Nguyên Từ thiết mà họ cướp được lên, đang định đi ra khỏi hang núi.
"Xin đạo hữu dừng bước!"Lý Thanh Sơn quay đầu lại, chỉ thấy một lão đạo sĩ tóc bạc, mặt hồng hào, đạo cốt tiên phong bước ra từ đầu bên kia của hang động, cau mày hỏi:"Có chuyện gì?"Lão đạo sĩ nói rất khách khí:"Có thể làm phiền đạo hữu để chỗ Nguyên Từ thiết này xuống không?"Lý Thanh Sơn nhíu mày, giơ hai cái sọt Nguyên Từ thiết trong tay lên:"Ý ngươi là hai cái này à?""Không không, còn có một cái ở bên kia nữa!"Lão đạo sĩ chỉ vào cái sọt sắt phía xa xa.