Chương 231: Tới Nơi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 231: Tới Nơi
Mà người thong thả nhất chính là Trác Trí Bá, chân hắn đạp trên mặt nước như đi trên mặt đất bằng phẳng, nhanh chóng tiến về phía trước. Nếu cẩn thận quan sát mới có thể phát hiện ra mũi chân của hắn đang giẫm lên một thanh đao nhỏ.
Lúc này, họ đang dừng lại thăm dò, Tạ Nam Đức nói:
"Thật kỳ lạ! Vừa rồi rõ ràng có tiếng đánh nhau, tại sao lúc này lại không thấy một thi thể nào?"
"Lo nhiều như vậy làm gì, đuổi tận gϊếŧ tuyệt rồi nói sau. Họ đã vào hang động này rồi thì không cần lo lắng có người chạy thoát."
"Chẳng phải ngài muốn mượn tay chúng gϊếŧ cương thi đạo nhân sao?"
"Ta thấy chúng chưa chắc vào được sào huyệt của cương thi đạo nhân?"
Trác Trí Bá yên lặng suy nghĩ một lát, sau đó cánh tay hắn vung mạnh về phía trước, làm một động tác gϊếŧ. Ở trong trận thế như này, Hoàng Long Thôn Quang pháo của Hách Bình Dương không phát huy được uy lực, không đáng sợ.
Hai mắt tất cả Ưng lang vệ đều sáng lên, đột nhiên sát khí dâng lên bừng bừng. Có tên hưng phấn đến mức rít lên một tiếng bén nhọn, có tên liếʍ lưỡi, để lộ ra vẻ khát máu. Hắn nói:
"Lâu rồi không cùng nhau đi săn bắn."
…
Đúng là đám người Lý Thanh Sơn cũng đang đối mặt với vấn đề này, thuyền nhỏ thả neo trên mặt nước. Hang động trước mặt không còn là một con đường, mà chia làm ba, mỗi đường không khác nhau bao nhiêu, tối tăm sâu thẳm, không biết dẫn đến đâu. Đương nhiên không thể tách quân, vì phía sau không biết còn bao nhiêu lối rẽ, chắc chắn số ngã rẽ sẽ nhiều hơn số người bọn hắn.
"Làm thế nào đây?"
Lý Thanh Sơn càng lúc càng hiểu rõ tại sao Ưng Lang vệ không gϊếŧ được đạo nhân cương thi, thậm chí hắn còn nghi ngờ mình có làm được không, điều khó khăn nhất không phải chiến đấu mà là tìm kiếm.
Hách Bình Dương đắc ý cười:
"Không có chuẩn bị trước mà ta dám xuống à? Từ lâu ta đã biết không thể dựa vào các ngươi, nên đã tính đến tình huống xấu nhất."
Trong lúc nói chuyện, hắn lôi một quả cầu bằng gỗ có hình dạng như một quả bóng bầu dục từ trong túi bách bảo ra, rồi chuyển động cơ quan trên đỉnh quả cầu. "Két" một tiếng, mặt quả cầu mở ra để lộ rất nhiều lỗ nhỏ, trông giống như một cái tổ ong.
Theo tiếng vo ve truyền đến, một đám côn trùng nhỏ bay ra khỏi tổ ong, nhưng đó không phải là ong mà là một loài côn trùng nhỏ phát sáng như đom đóm.
Đôi mắt của Tiểu An lại sáng bừng lên, nàng vươn tay tóm lấy một con, chỉ thấy nó không phải là côn trùng thật, mà là một con bọ máy nhỏ cực kỳ tinh xảo có một viên ngọc xanh không biết tên đính trên đuôi, con nào cũng như một món thủ công mỹ nghệ tuyệt đẹp.
Lý Thanh Sơn hỏi:
"Thứ gì đây?"
Hách Bình Dương nói:
"Ngươi nhìn kỹ sẽ biết."
Dưới sự khống chế của hắn, bầy côn trùng chia thành ba nhóm bay vào trong các hang động.
Hách Bình Dương lại chuyển động phần đỉnh tổ ong, đầu trên phát ra ánh sáng màu xanh lục có dạng hình cầu giữa không trung.
Trong quang cầu có một chấm sáng rất lớn và vô số chấm sáng nhỏ. Chấm sáng nhỏ được chia thành ba nhóm, lấy chấm sáng lớn nhất làm mốc để lại ba quỹ đạo quanh co trong lòng quang cầu. Khi nhìn kỹ, đó là ba hang động với hình dạng khác nhau, chúng thực sự tạo thành một bản đồ không gian trong quang cầu.
Lý Thanh Sơn lập tức hiểu ra chức năng của nó, hắn lại cảm thán sự kỳ diệu của pháp thuật Mặc gia một lần nữa. Sau đó, các chấm sáng bắt đầu phân ra, để lại nhiều đường hơn, dựng nên một tấm bản đồ càng chi tiết.
Hách Bình Dương nói:
"Đây là con rối chuyên dùng để tìm đồ vật, ta đã tìm thấy nó trong thương khố. Mọi người hãy nghỉ ngơi cho tốt, hồi phục thể lực, khi nào tìm được hang ổ của đạo nhân cương thi thì lập tức lên đường."
"Sư huynh quả nhiên anh minh!"
Kim Bảo khen ngợi. Mọi người bèn ngồi xuống lấy đan dược ra điều hoà hơi thở.
Còn Hách Bình Dương thì tập trung kiểm soát con trùng rối. Chưa được bao lâu, con bọ máy tìm thấy một cái hang có dấu vết chạm khắc của con người, sau đó nó bị thứ gì đó quét sạch, mất liên lạc.
"Đám sâu bọ ghê tởm!"
Một bàn tay khô héo bóp nát con bọ nhỏ, đạo nhân cương thi vuốt ve cỗ quan tài bên cạnh như thể đang chạm vào mặt tình nhân.
"Đừng gấp, sẽ có máu tươi nóng hổi nhanh thôi, đều là máu của luyện khí sĩ."
Lý Thanh Sơn chỉ vào một chấm trên quang cầu:
"Xem ra là ở đây!"
Đám người Trương Lan Thanh cũng để lộ vẻ mặt kích động, mục tiêu của chuyến đi này đã ở ngay trước mắt.
Hách Bình Dương nói:
"Đợi triệu hồi đám bọ máy về cơ quan rồi chúng ta xuất phát!"
Khi con bọ máy cuối cùng trở về quả cầu tổ ong bằng gỗ, Hách Bình Dương đứng dậy định hạ lệnh xuất phát, nhưng hắn đột nhiên cau mày nhìn về phía hang động sau lưng.
Lý Thanh Sơn nói:
"Xem ra chỉ có thể đưa chư vị đến đây thôi!"
Chuyện của mình phải tự mình giải quyết. Hắn đã đối đầu với Trác Trí Bá hai lần, quá tam ba bận, đến lúc nên kết thúc tất cả rồi.
Trương Lan Thanh nói:
"Gì chứ…"