Chương 230: Khô Cốt Niệm Châu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 230: Khô Cốt Niệm Châu
Lý Thanh Sơn đặt tay lên vai Tiểu An, nở một nụ cười tán thưởng. Dù là hắn, dưới tiền đề hắn là người khống chế được sức mạnh, hắn cũng không thể làm tốt thế này. Rốt cuộc vẫn phải dựa vào người của mình, Tiểu An nhà ta cũng không phải đồng đội heo như các ngươi!
Tiểu An nhếch khóe môi, đáp lại hắn bằng một nụ cười. Nàng chớp chớp mắt, đôi con ngươi sáng lấp lánh như sao.
Lý Thanh Sơn khẽ gật đầu, Khô Cốt Niệm Châu lại bị ném vào trong nước một lần nữa.
Hách Bình Dương lắp bắp nói:
"Đây thật sự là một đứa trẻ sao?"
Thậm chí một luyện khí sĩ cấp sáu như hắn cũng không làm tốt được như thế này, mà thực lực của hắn cũng không nằm trong phạm vi của luyện khí sĩ cấp sáu, vì uy lực của Hoàng Long Thôn Quang pháo đủ để nổ chết bất kỳ luyện khí sĩ cấp sáu nào khác, hơn nữa phạm vi sát thương cực rộng, là loại vũ khí đáng sợ hơn phi kiếm bình thường rất nhiều, nhưng nó lại không thích hợp với kiểu cận chiến thế này.
Lý Thanh Sơn nhún vai, trong lòng thầm lẩm bẩm mấy người các ngươi mới giống trẻ con.
Không đợi hắn mở miệng nói chuyện, Hách Bình Dương đã chửi ầm lên, nước bọt văng tung tóe:
"Đám khốn kiếp các ngươi còn nói cái gì không chiến đấu là sự sỉ nhục, chiến đấu cái đầu các ngươi ấy! Các ngươi còn thua cả một đứa trẻ, ta thấy ba người chúng ta đi cùng nhau còn an toàn hơn đi cùng các ngươi đấy."
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều cúi đầu không nói nên lời.
Tiểu An lưu luyến không rời nhưng cũng phải trả thiên cơ nỏ cho Kim Bảo, Kim Bảo lại đưa cho Trương Lan Thanh.
Nàng cảm thấy chuyến đi này rất thú vị, thậm chí còn thú vị hơn lúc đến Gia Bình thành, ít nhất việc chơi với cương thi vui hơn bọn con kiến kia nhiều.
Nếu đám người Hách Bình Dương biết được trận chiến mà họ vất vả chiến đấu lại chỉ là một trò chơi bắn súng thú vị đối với nàng, họ nhất định sẽ không thể tin nổi. Nhưng so với nguy hiểm mà hai người Lý Thanh Sơn đã trải qua thì đây thật sự chỉ là một trò chơi, không có nguy hiểm gì đáng kể.
Trương Lan Thanh nói:
"Tặng cho ngươi đấy, ta còn một cái nữa, cái này là nỏ dự phòng của ta."
Trương Lan Thanh giơ tay muốn xoa đầu Tiểu An, nhưng Tiểu An tránh được. Hắn cũng không cảm thấy lúng túng, bật cười rồi tự xoa đầu mình.
Kim Bảo cắn môi nói:
"Nỏ của ta cũng tặng ngươi đấy."
Lý Thanh Sơn và Tiểu An đã giúp đỡ họ hai lần nhưng họ lại chẳng có gì để báo đáp, khi thấy Trương Lan Thanh hào phóng như vậy, tuy hắn còn trẻ nhưng không thể để mất mặt được. Hơn nữa, thứ này ở trong tay hắn lại giống như đồ chơi trong tay trẻ con, nhưng thiên cơ nỏ vào tay Tiểu An lại khiến hắn cảm thấy yên tâm, dường như tính mạng của mình càng được đảm bảo hơn.
Sau đó, hai người này còn cực kỳ rộng lượng, mỗi người tặng Tiểu An mười hộp hỏa nha tiễn. Đây là thứ không thể lãng phí trong chuyến đi này, tốt hơn hết nên đưa cho đứa trẻ này thay vì lãng phí trong tay họ.
Lý Thanh Sơn nói lời cảm ơn thay cho Tiểu An, hai thanh thiên cơ nỏ này mới thực sự là vũ khí, bình thường cầm vũ khí cấp ba cấp bốn như này trong tay có thể tạo thành uy hϊếp với luyện khí sĩ cao hơn ba bốn cấp, hơn nữa loại vũ khí này tiêu hao rất ít chân khí của người sử dụng nó. Linh khí hạ phẩm bình thường không thể có được hiệu quả này, giá trị của nó ít nhất cũng bằng mấy trăm viên ngưng khí hoàn.
Tiểu An cúi đầu nghịch thiên cơ nỏ, chiếc nỏ này được thiết kế cực kỳ tỉ mỉ, được cấu tạo từ không biết bao nhiêu linh kiện, dù nó được làm bằng gỗ nhưng nặng trịch như sắt thép.
Thật ra Lý Thanh Sơn vẫn đánh giá thấp giá trị của hai thiên cơ nỏ này, ngay cả một tấm linh phù mà mấy đệ tử Mặc gia này cũng không mang theo, chỉ mang theo mấy con rối và một đống nỏ, còn cầm theo càng nhiều hỏa nha tiễn càng tốt, cho thấy họ có lòng tin với vũ khí này như thế nào.
Nếu bán mấy thứ vũ khí này ra ngoài, giá cả có thể vượt mức một ngàn viên ngưng khí hoàn. Đắt vì đây là công sức đầu tư của đệ tử Mặc gia, nhưng với người chế tạo ra nó thì chi phí chế tạo không cao như vậy, nên họ mới hào phóng như thế.
Mà lúc này, ở vùng nước mà con thuyền vừa rời đi, Khô Cốt Niệm Châu biến thành một cái đầu lâu khổng lồ. Hỏa diễm trong miệng nuốt vào rồi nhả ra, quét sạch toàn bộ thi thể trong hang động, bất kể là thi thể còn động đậy hay không động đậy. Sau khi nó đã ăn một bữa no nê mới rời đi.
Một khắc sau, một tốp bóng đen nhanh chóng đuổi tới đây. Đây là đám Ưng lang vệ do Trác Trí Bá dẫn đầu, họ không dùng thuyền mà dựa vào sức mạnh của bản thân để đến.
Có người làm động tác giống như con khỉ, duỗi cánh tay nắm lấy nhũ thạch trên đỉnh động vọt về phía trước; hoặc giẫm lên vách đá nghiêng trơn trượt, dùng sức đạp nhẹ một cái, vọt sang vách đá bên kia, từng bước nhảy về phía trước; tốc độ không hề chậm hơn con thuyền đang thuận dòng kia. Bất kể là thân thủ hay khinh công đều thuộc hàng đầu.