Chương 229: Chiến Thắng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 229: Chiến Thắng
Vù…vù…vù…vù, hỏa nha tiễn được bắn ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất, hầu như không thể thấy trong màn sương mù dày đặc này. Phần lớn hỏa nha tiễn đều rơi vào trong nước, tạo ra những vụ nổ hung bạo. Con thuyền nhỏ giống như đang di chuyển trong cơn bão giữa biển lớn, nhưng sự thật là nó không hề di chuyển chút nào, vô số thi thể trôi nổi trên mặt nước đang níu chặt con thuyền lại tại chỗ. Chúng không ngừng trèo lên mạn thuyền, tìm cách kéo thuyền chìm xuống nước.
"Không ổn rồi, thuyền đang chìm!"
Kim Bảo hoảng sợ kêu lên. Lúc này, hình như có một bàn tay khô quắt đột nhiên vươn ra khỏi màn sương mù dày đặc tóm chặt lấy tay của hắn!
"A…a…a!"
Kim Bảo thét chói tai, lui về phía sau, lưng đυ.ng phải ai đó. Dù chân khí lập tức phun ra ngay sau đó, bàn tay khô quắt kia cũng bị bắn ra ngoài, nhưng hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Kim Nguyên ở trong màn sương mù dày đặc nghe thấy tiếng la hét của đệ đệ mình, hắn cũng hét lên:
"Kim Bảo, ngươi sao rồi?"
"Ta...Ta…"
Kim Bảo thở hổn hển, cố hết sức cúi đầu xuống. Trên đỉnh đầu có tiếng nổ vang của Hoàng Long Thôn Quang pháo, từng trận gió lớn cuốn lên nhưng vẫn không thể xua tan màn sương mù dày đặc, ngược lại sương mù càng tụ lại nhiều hơn.
"Không ổn rồi, chân khí của ta sắp hao hết rồi!"
Giọng điệu Hà Dịch Thế chợt thay đổi, không còn hừng hực khí thế như lúc mới xuất phát nữa. Trong màn khí độc, họ chẳng những phải phóng thích chân khí để bảo vệ từng tấc da thịt trên người mà còn phải tùy thời xuất chiêu phá đòn tấn công của đám thi thể, nhanh chóng tiêu hao không thể giữ được lâu.
Bốn người còn lại im lặng, Triệu Lan Thanh hoảng hốt trợn mắt há hốc mồm, Hách Bình Dương đem Hoàng Long Thôn Quang pháo xoay tròn giống như một bánh xe lửa, đẩy lùi đám thi thể đang cố gắng trèo lên thuyền.
Liễu Phong đao của Lý Thanh Sơn dệt ra một tấm lưới bằng đao, chém nát toàn bộ thây khô từ trên đỉnh động rơi xuống. Hắn cũng không biết nên làm thế nào với những đồng đội bên cạnh, tuy những thi thể trôi nổi này đáng sợ nhưng thực lực chúng kém xa cương thi trong nghĩa trang, chỉ cần tâm lý vững một chút, chỉ cần là cao thủ giang hồ cũng có thể đối phó.
Tên cương thi đạo nhân này đã thành công trong việc lợi dụng thiên thời địa lợi, phát huy hết sức lực của bản thân, khiến tinh thần của đối phương bị đả kích dẫn đến việc tự tiêu hao chân khí. Dù hắn không được coi là một nhà quân sự tài ba thì cũng được tính là một chiến thuật gia tài giỏi. Nếu U Ảnh kiếm vẫn còn, hắn có thể tượng tượng ra họ sẽ có kết cục như thế nào khi nó được phát động đánh lén trong màn sương mù dày đặc này.
Lý Thanh Sơn mò tay vào túi linh phù, hắn cười khẽ một tiếng, sau đó thu tay lại, nói với Trương Lan Thanh:
"Chuẩn bị xuất phát!"
Trương Lan Thanh không kịp phản ứng lại:
"Cái gì?"
Nét mặt Tiểu An không hề thay đổi, thân mình lại nhanh nhẹn như linh cẩu, cướp lấy thiên cơ nỏ trong tay Kim Bảo. Hai tiếng “lạch cạch” giòn tan vang lên, nàng nhanh chóng tháo lắp một hộp hỏa nha tiễn mới, hai tay mở ra, thiên cơ nỏ bắn ra mũi tên, thân thể cũng theo đó xoay tròn, hỏa nha tiễn điên cuồng bắn ra thành một hình tròn, mũi tên lướt qua tay chân mọi người, bắn chính xác vào những thi thể đang tìm cách trèo lên mép thuyền.
Ầm…ầm…ầm, một chuỗi tiếng nổ dày đặc nối tiếp nhau vang lên, khí xung kích và sóng nước mạnh mẽ nâng con thuyền lên khỏi mặt nước.
Trương Lan Thanh hét to một tiếng, rót toàn bộ chân khí vào các cơ quan trong con thuyền, từ đuôi thuyền phun ra một dòng khí lưu đẩy con thuyền bay lên, lao ra khỏi màn khói độc, để lại một biển thi thể đang dang rộng hai tay trong vô vọng.
Tầm nhìn trước mắt đã rõ ràng, Hà Dịch Thế không nhịn được vui mừng như điên, hắn lại quay đầu nhìn những người khác, ai cũng vui mừng, chỉ có Lý Thanh Sơn và Hách Bình Dương vẫn luôn bình tĩnh.
Một tiếng rít bén nhọn vang lên, từng bộ thi thể trôi nổi phun khí độc thẳng vào cơ quan của con thuyền.
Không biết từ lúc nào Tiểu An đã đứng ở mũi thuyền, quần áo bay phần phật, gió mạnh thổi mái tóc xoăn dài dày đặc như rong biển của nàng ra phía sau. Khi sợi tóc lướt qua sườn mặt Trương Lan Thanh, hắn mở to hai mắt, chỉ cảm thấy đứa nhỏ yên tĩnh này lại tỏa ra ánh hào quang rực rỡ chói mắt.
Trên mặt nàng vẫn trước sau như một không có một tia cảm xúc, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt hai cái thiên cơ nỏ, thân hình bất động nhưng hai bàn tay cầm nỏ lại điên cuồng bắn, khiến từng thi thể lần lượt nổ tung giữa không trung, trong vòng mười bước không một bộ thi thể nào có thể tới gần con thuyền.
Rầm, con thuyền lại nặng nề rơi mạnh xuống mặt nước một lần nữa, nước rẽ sang hai bên. Gần như ngay lập tức, con thuyền lao nhanh về phía trước với tốc độ tối đa, bỏ lại vùng nước nguy hiểm ở phía sau. Tiếng hoan hô reo hò vang khắp thuyền, Hách Bình Dương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.