Chương 228: Trên Thuyền Nhỏ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 228: Trên Thuyền Nhỏ
Hách Bình Dương nói:
"Nín thở, trong mùi thối này có độc!"
Con thuyền vừa lúc di chuyển tới nơi đầu tiên đám thi thể trôi nổi bị bắn nổ. Lý Thanh Sơn có thể thấy rõ ràng, sau khi đám thi thể trôi nổi này bị bắn nổ, khí bên trong cơ thể chúng được phóng thích ra ngoài, hóa thành khí độc màu xanh lục nhạt, làn khí nặng nề trôi nổi về phía hang động. Khi họ càng đến gần, khí độc càng nồng nặc, đến mức ngọn đèn pha kia cũng không thể soi xuyên qua.
Mấy người vội vàng nín thở, họ đều là luyện khí sĩ nên có thể vận chuyển chân khí trong cơ thể thay thế cho hô hấp, nhưng khói độc càng lúc càng nồng đậm, ngay cả con ngươi cũng bắt đầu đau rát đến chảy nước mắt, những phần da tiếp xúc với khói độc bắt đầu có cảm giác nóng rát. Không cần Hách Bình Dương nhắc nhở, mọi người đều theo bản năng phóng thích chân khí để hộ thể.
Ngay khi mọi người đang bận rộn chống lại khí độc, tầm nhìn không còn rõ ràng, vào lúc này từng luồng nước ngầm bên dưới đáy thuyền bắt đầu khởi động. Lý Thanh Sơn phát hiện ra đầu tiên.
"Dưới nước có thứ gì đó!"
Ào…ào…ào, sóng nước dâng lên, từng bàn tay xanh thối rữa có thể thấy cả xương cốt bên trong từ từ thò ra khỏi mặt nước. Chúng túm giữ lấy mái chèo, sau đó nắm lấy mạn thuyền, bắt đầu trèo lên thuyền, để lộ ra những cái đầu không có mắt mũi, tiếng rêи ɾỉ đáng sợ vang lên.
Hà Dịch Thế vừa mới nhắm thiên cơ nỏ vào mạn thuyền, đột nhiên hắn cảm giác có kình phong đánh qua đỉnh đầu. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy một bộ thây khô đi xuyên qua làn khói độc, từ trên đỉnh hang động đen kịt nhào về phía hắn.
"Phía trên cũng có!"
Hách Bình Dương hét lớn, vung Hoàng Long Thôn Quang pháo ra, đánh bay một bộ thây khô.
Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, trên đỉnh hang động, từng bộ thây khô treo trên vách nhe hàm răng nanh như những nhũ đá ra ngoài, liên tiếp nhào xuống.
Ở hai bên động có ánh sáng màu xanh lục lấp lánh, từng bộ thây khô giãy dụa thoát khỏi trói buộc trên vách đá, há to cái miệng khô khốc ra nhào về phía con thuyền. Trong động vốn yên tĩnh đột nhiên trở nên nhốn nháo, biến thành cảnh địa ngục đáng sợ, khắp nơi đều là thây khô khủng bố dữ tợn.
Đám người Hà Dịch Thể giơ thiên cơ nỏ lên, đến lúc này đã không biết nên nhắm vào chỗ nào mới tốt.
Dù nói không chiến đấu là một sự sỉ nhục, nhưng cái gọi là ý chí chiến đấu không phải muốn có là được, cần phải có kinh nghiệm từ vô số trận chiến, hoặc có thiên phú chiến đấu như Lý Thanh Sơn.
Mà rõ ràng họ không hề có một trong hai thứ này. Kim Bảo hoảng loạn bóp cò, suýt bắn trúng cả đồng bọn nhưng lại chẳng trúng một cương thi nào.
Liễu Phong đao vẽ ra một đường cung trên không trung, hai bộ thây khô bị chém rời. Lý Thanh Sơn nói:
"Ta sẽ đối phó với bên trên, các ngươi ngồi xổm xuống, tập trung đối phó dưới nước."
Họ vội vàng ngồi xổm xuống, không cần nhiều lời, Hách Bình Dương đã vung ra một quả đại pháo, đập bay tất cả cương thi đang nhào tới từ hai bên.
Trận tuyến còn chưa kịp ổn định, từng tiếng rít thê lương vang lên từ mũi thuyền, nhanh chóng tiếp cận họ.
Trương Lan Thanh hoảng sợ đến mức thay đổi sắc mặt.
…
Mấy bộ thi thể trương phình đang chậm rãi trôi nổi trên mặt nước đột nhiên phun ra khí độc, lấy tốc độ kinh người lao ra khỏi mặt nước, toàn bộ bay thẳng về phía con thuyền bị bóng tối nuốt chửng.
Hà Dịch Thế há to miệng, hắn buông thiên cơ nỏ đang cầm trong tay xuống. Trước sau trái phải, bốn phương tám hướng đều bị một đám thi thể bủa vây, tựa như mắc kẹt trong địa ngục khủng bố không thể nào trốn thoát. Dù họ là con cưng của trời trong kinh viện Bách gia, nhưng nếu không may bị kéo vào trong nước, kết quả như thế nào không cần nói cũng biết.
Hách Bình Dương hét lớn, điên cuồng vung Hoàng Long Thôn Quang pháo đập vào đám thi thể trôi nổi kia, nhưng lại không thể đánh bay chúng. Từng thi thể nổ tung, dịch thể thối rữa màu xanh đen tanh tưởi và bẩn thỉu bắn ra khắp nơi. “Rầm” một tiếng, nước văng đầy trên ván thuyền, từng luồng khói trắng bốc lên. Dịch thể rơi cả trên mặt Hách Bình Dương, dù quanh người hắn có chân khí hộ thể nhưng cũng không tránh được vẻ nhếch nhác.
Bùm…bùm…bùm, từng bộ thi thể trôi nổi cạnh thuyền nổ mạnh, khói độc càng lúc càng nồng đậm hoàn toàn bao phủ con thuyền. Mọi người chỉ có thể nhìn được trong vòng một thước, bên tai vang vọng tiếng rêи ɾỉ của đám thi thể đang không ngừng hồi sinh bên trong hang động.
Kim Bảo không thể nhìn thấy gì, trong lòng hắn hoảng hốt, hét lớn:
"Ca…Ca!"
Hắn có cảm giác như chỉ còn một mình hắn ở trong địa ngục đáng sợ này, hắn gào thét về phía mặt nước, theo bản năng dùng toàn lực phóng thích chân khí để ngăn cản đòn tấn công đến từ mọi phương hướng trong màn sương mù dày đặc. Không gian trên thuyền quá nhỏ, không thể thi triển được con rối.