Chương 227: Thi Thể - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 227: Thi Thể
Nhưng ngay sau đó hắn đã chạy thoát khỏi ánh mắt kia, cảm giác sợ hãi khi đó lại giống như ảo giác, nhưng cảnh tượng kia vẫn khắc sâu trong đầu hắn, không cách nào xua tan.
Hắn luôn cảm thấy hình như giữa những chuyện này có một mối liên hệ nào đó, nhưng lại không có cách nào hiểu thấu.
Hắn lắc đầu, chẳng qua mất cảm ứng với một bộ thây khô không quan trọng mà thôi, sao trong đầu mình lại nảy sinh ra lắm suy nghĩ thế này. Hắn không nghĩ đến mấy chuyện này nữa, nhếch miệng nhe răng nở một nụ cười đáng sợ, những kẻ dám xâm nhập sẽ phải chết và trở thành một bộ phận trong đội quân cương thi của hắn.
Hắn vịn vào một cỗ quan tài đá bên cạnh, quan tài này bị xích sắt nặng nề khóa chặt, trên thân khắc đầy phù văn, tràn cả xuống mặt đất.
Có bảo bối này ở đây sẽ không có người nào gϊếŧ được hắn, dù kẻ đó là Trác Trí Bá cũng không thể!
Tiểu An nằm sấp trên mạn thuyền, nhẹ nhàng khuấy dòng nước chảy bên thuyền, lặng lẽ vớt Khô Cốt Niệm Châu. Nàng quay đầu lại thấy Lý Thanh Sơn đang trừng mắt nhìn mình, nàng le lưỡi lại với hắn.
Khô Cốt Niệm Châu không phải linh khí bình thường, nó càng giống một bộ phần tách ra từ thân thể của nàng, nên nó có thể bay ra một khoảng cách rất xa, thậm chí có thể nhìn và nghe ngóng thay nàng.
Nói thật, nàng không thích mùi của cương thi cho lắm, quá khô khan, giống như một loại bánh vừa khô vừa cứng trong mấy món đặc sản nào đó mà lúc trước hắn dẫn nàng đi ăn. Nhưng nó có một ưu điểm chính là rất dễ thiêu cháy và không ồn ào.
Hách Bình Dương đột nhiên nói:
"Có thứ gì đó đang tới đây!"
Mấy người cùng nhìn về phía trước, Trương Lan Thanh dùng một cái lăng kính úp vào cái đèn trên thuyền, ánh đèn hợp lại thành một chùm giống như đèn pha, xuyên qua bóng tối. Họ có thể lờ mờ nhìn thấy xung quanh đầy thứ gì đó màu trắng, chúng chen chúc nhau, trôi nổi trên mặt nước. Những thứ này không cuốn theo dòng nước và chìm xuống dưới, mà trôi nổi trên bề mặt, giống như đang chờ con thuyền đến.
"Là thi thể!"
Hà Dịch Thế hoảng hốt kêu lên.
Thứ màu trắng kia là từng thi thể bị trướng lên, tụ thành một đám trôi nổi trải đầy trên mặt nước, căn bản không biết có bao nhiêu thi thể.
Hách Bình Dương nói:
"Đừng để chúng lại gần!"
Mấy người lấy Thiên Cơ nỏ ra, dùng hỏa nha tiễn nhắm vào những thi thể bị trướng đang trôi nổi kia, mấy tiếng vù vù xé gió vang lên, từng thi thể trên mặt nước nổ tung.
Lý Thanh Sơn cũng rút Liễu Phong đao ra rót chân khí vào muốn vung lên chém ra gió, nhưng Liễu Phong đao này hoàn toàn không có phản ứng, hắn gõ thử vào thân đao, hóa ra thanh đao này đã hỏng rồi. Một món linh khí hạ phẩm ở trong tay hắn lại không chịu nổi uy lực của hắn, tuy hắn có thể dùng chân khí đánh ra một chiêu tương đương nhưng như thế lại quá phung phí chân khí, mất nhiều hơn được.
Trương Lan Thanh đưa cho Lý Thanh Sơn một cái thiên cơ nỏ và vài hộp hỏa nha tiễn:
"Ta cần điều khiển thuyền, ngươi dùng không?"
"Dùng chứ!"
Lý Thanh Sơn nhận thiên cơ nỏ, nhắm bắn một phát thật mạnh vào mặt nước, cùng một lúc bắn nổ bảy tám thi thể. Hắn từng học bắn tên, còn bắn chuẩn hơn cả Kim Nguyên Kim Bảo, một phát vừa rồi đã nhận được mấy lời khen ngợi.
Lý Thanh Sơn chợt cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, hắn quay đầu lại thấy Tiểu An đang ngửa đầu, nàng không còn nhìn mái chèo nữa, ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm thiên cơ nỏ trong tay hắn.
"Ngươi đến thử xem!"
Lý Thanh Sơn đưa thiên cơ nỏ cho nàng, Tiểu An vui vẻ đưa tay lên chuẩn bị nhận nỏ.
Hách Bình Dương thấy vậy vội vàng ngăn cản:
"Đừng làm loạn!"
Sau đó hắn trách móc Lý Thanh Sơn không biết chừng mực, sao có thể đưa vũ khí nguy hiểm như vậy cho một đứa nhỏ đùa nghịch. Uy lực của thiên cơ nỏ rất lớn, nếu Tiểu An không khống chế được mà bắn lung tung trên thuyền sẽ rất gay go.
Hắn vươn tay định cầm lấy thiên cơ nỏ trong tay Tiểu An nhưng lại nắm phải khoảng không, hắn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu An đã đi tới mũi thuyền, bắn từng mũi hỏa tiễn về phía đám thi thể trôi nổi. Hơn nữa từng mũi tên lại rất chuẩn xác, hầu như một mũi tên bắn trúng một thi thể.
Lý Thanh Sơn vỗ bả vai Hách Bình Dương:
"Ta đã nói nàng có thể tự chăm sóc bản thân, thậm chí nàng còn chăm sóc được cho các ngươi đấy!"
Hách Bình Dương trừng mắt, tiểu tử này thật thần bí, ngay cả đứa trẻ bên cạnh hắn cũng cổ quái như thế.
Có Tiểu An ra tay, những người khác bèn buông thiên cơ nỏ xuống, tiết kiệm được một ít hỏa nha tiễn. Mọi người đứng ở một bên xem nàng biểu diễn, thỉnh thoảng còn lên tiếng khen ngợi:
“Làm tốt lắm!”
Kim Bảo nhe răng nở một nụ cười đắc ý:
"Tên đạo nhân cương thi kia định dùng chiêu trò nhỏ nhặt này để đối phó với chúng ta à? Xem ra hắn cũng không có gì đặc biệt…"
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, lỗ mũi đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, huân đến mức đầu óc choáng váng.