Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 226 - Chương 226: Chân Vịt

Chương 226: Chân Vịt - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 226: Chân Vịt


Lý Thanh Sơn nói:

"Con thuyền này không tệ, Tiểu An cũng rất thích!"

Tiểu An đang nằm tựa trên mạn thuyền, chăm chú quan sát mái chèo hai bên như những cái cánh lớn rẽ nước mà đi.

Trương Lan Thanh cười nói:

"Con thuyền này do ta tự mình chế tạo ra. Đứa nhỏ này tên là Tiểu An sao, nàng đi cùng chúng ta như thế này không sợ gặp nguy hiểm à?"

Lý Thanh Sơn xoa đầu Tiểu An, hắn nói:

"Nàng có thể tự chăm sóc bản thân, con thuyền này không cần chân vịt sao?"

"Chân vịt là cái gì?"

Lý Thanh Sơn giải thích đơn giản, Trương Lan Thanh lập tức hiểu ra, sau đó hắn trầm tư một lúc rồi lẩm bẩm:

"Cấu tạo này rất độc đáo, gần giống với mái chèo bình thường…"

Lý Thanh Sơn hét lên một tiếng:

"Cẩn thận!"

Trương Lan Thanh vừa phân tâm, con thuyền lập tức đâm thẳng về phía vách đá, lúc hắn ổn định lại tinh thần thì vội vàng xoay mũi thuyền.

Hắn vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi:

"Nguy hiểm quá!"

Hách Bình Dương nói:

"Ngươi giữ đầu óc tỉnh táo chút đi, đừng chỉ nghĩ đến cách chế tạo máy móc nữa!"

Trương Lan Thanh nói:

"Khi nào trở về ta nhất định phải làm thí nghiệm. Thanh Sơn, hay là ngươi đến Mặc gia đi, ngươi nhất định sẽ làm nên chuyện đấy."

Lý Thanh Sơn nói:

"Có lẽ nên như thế!"

Thứ này cũng giống đá trên núi của hắn, có thể công ngọc đúng không!

Nơi con thuyền vừa đi qua, hai bên là hang đá, chỗ lõm sâu bên trong tối đen như mực, ánh đèn không thể chiếu tới, đột nhiên một đôi mắt xanh biếc lóe lên, vậy mà có một bộ thây khô ở đây. Cả thân hình nó gần như dung hợp vào trong lòng vách đá, bên ngoài phủ đầy rêu xanh, không biết đã trải qua bao nhiêu năm mà mùi thối rữa của thi thể không còn, cũng không còn khí tức, yên tĩnh đến mức ngay cả Lý Thanh Sơn cũng không phát hiện ra.

Có vẻ nó đã nhận một mệnh lệnh nào đó, cố gắng giãy dụa thoát khỏi vách đá. Nhưng động tác của nó đột nhiên dừng lại, nó nhìn về nơi cách đó không xa, ở đó có một hạt châu trắng trôi nổi lúc ẩn lúc hiện.

Sau khi bị luyện chế, dù ý thức của nó chỉ biết phục tùng mệnh lệnh và chạy theo cơn đói khát máu thịt tươi, thì từ bản năng của nó vẫn cảm thấy sợ hãi. Một viên Khô Cốt Niệm Châu xuyên qua đầu nó, lửa đỏ rực bùng lên từ bên trong cơ thể nó, thịt hóa thành lửa, xương hóa thành nước hòa vào viên hạt châu nho nhỏ này.

Ở một nơi nào đó sâu bên trong hang động, một lão già gầy như que củi mở mắt ra, cảm ứng giữa hắn và bộ thây khô mà hắn vừa đánh thức đột nhiên bị mất. Vả lại loại cảm ứng này rất kỳ quái, dao động phập phồng liên tục giống như đang sợ hãi.

Nhưng đương nhiên chuyện này rất vớ vẩn. Đã là thây khô thì làm sao biết sợ chứ, dù linh hồn vẫn còn bị trói buộc bên trong thân thể nhưng nó đã sớm không còn cảm giác sợ hãi nữa, đây chắc chắn chỉ là ảo giác mà thôi.

Sau đó không hiểu sao hắn lại nhớ tới lần rèn luyện kinh hoàng bên cạnh hố trời khổng lồ ngoài Cổ Phong thành.

Hắn theo đuổi trường phái tu hành thuật luyện thi, dù hắn nổi tiếng hung ác, đứng đầu bảng danh sách trong sổ đen, nhưng hắn cũng không dám gϊếŧ người khắp nơi để luyện thi. Vì một khi vượt qua giới hạn nào đó, Ưng Lang vệ sẽ cử người mạnh hơn đến gϊếŧ hắn. Vả lại, cái hang động này cũng không ngăn cản được người tu hành thật sự mạnh mẽ.

Vì vậy hầu hết thời gian hắn đều đi khai quật mộ, trộm thi. Nên vừa nghe đến chuyện ở Cổ Phong thành, hắn đã lập tức xuất phát. Ở đó đang có một ngàn thi thể, thậm chí trong đó có nhiều luyện khí sĩ, hắn nhất định sẽ tìm được nguyên liệu tốt để luyện thi. Nhưng khi hắn đến nơi lại chỉ thấy một hố trời khổng lồ, trong lòng hắn chỉ còn nỗi hoảng hốt và sợ hãi, còn cảm thấy may mắn vì mình tới không kịp.
Sợ hãi là cảm xúc mà đã nhiều năm rồi hắn không cảm nhận được.

Hắn lại nhớ đến lần trong nghĩa trang, tuy thân thể của người luyện thể luôn có sức hấp dẫn lớn với hắn, nhưng cho tới tận bây giờ hắn chưa từng tin tưởng Trác Trí Bá, nên hắn luôn cẩn thận đề phòng đối phương. Đối với hắn mà nói, cạm bẫy của đệ tử Mặc gia quá ấu trĩ và buồn cười. Dù lần đó hắn nhất thời sơ suất nên U Ảnh kiếm của hắn mới bị phá hủy, còn bản thân bị đuổi gϊếŧ, tuy hắn tức giận nhưng không hề sợ hãi. Trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng của đời mình, hắn từng trải qua nhiều lần thất bại và nguy hiểm hơn thế nhiều.

Nhưng sau khi hắn dùng thuật ẩn thân thành công và lừa được đối thủ, chân thân trốn thoát khỏi nghĩa trang, hắn đã tận mắt chứng kiến một cảnh tượng rất kỳ quái. Một đứa trẻ vô cùng đáng yêu ngồi trên mái nhà, dưới ánh trăng, nàng lẳng lặng nhìn hắn, giống như nàng có thể nhìn thấu thuật ẩn thân của hắn. Trên người đứa trẻ này không hề có khí tức mạnh mẽ nhưng đôi mắt u ám không gợn sóng kia lại khiến hắn cảm nhận được nỗi sợ từ tận sâu trong linh hồn, giống như hắn đã gặp phải kẻ địch rất mạnh.
Bình Luận (0)
Comment