Chương 225: Làm Bộ Làm Tịch - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 225: Làm Bộ Làm Tịch
Hiện tại Lý Thanh Sơn đang đứng ở cửa động, cửa động cao tới hơn mười trượng, cực kỳ rộng rãi, không khác nào miệng thú dữ rộng lớn, tản ra khí tức lạnh như băng. Lý Thanh Sơn nhạy cảm ngửi thấy mùi hôi loáng thoáng trong khí tức kia, đó là mùi xác thối. Dõi mắt nhìn vào trong động, cuối cùng tầm nhìn vẫn biến mất trong bóng tối, có một loạt trụ đá hạ xuống từ trên đỉnh, tựa như răng nanh trong miệng cự thú vậy.
Mặt trời ló dạng ở phía đông cũng không thể giảm bớt hơi thở âm u ở nơi này.
Trương Lan Thanh lấy một chiếc thuyền nhỏ ra rồi ném vào trong nước, thuyền nhỏ biến lớn, vừa đủ cho tám người ngồi, hai bên là mái chèo tựa như ngàn chân của con rết duỗi ra.
“Các ngươi vẫn nên đi trước một bước, đám người kia sẽ không bỏ qua cho ta, chắc chắn sẽ đuổi theo.”
Lý Thanh Sơn đã nói rõ ngọn nguồn câu chuyện cho họ nghe qua một lần, mấy người nghe xong đều rất tức giận, chẳng qua sau khi tức giận thì đều lo lắng. Bởi ác danh của Ưng Lang vệ cực kỳ vang danh trong giới Luyện Khí sĩ.
Kim Nguyên Bảo cúi thấp đầu không nói gì, cuộc chạm mặt vừa nãy khiến họ nhận thấy rõ sự chênh lệch về thực lực giữa mình và Ưng Lang vệ.
Ánh mắt Hà Dịch Thế lấp lóe, lúng túng nói:
“Như vậy cũng được, một người trốn sẽ dễ hơn.”
Hách Bình Dương cả giận nói:
“Có lợi ích thì mọi người làm bộ làm tích tâm đầu ý hợp, gặp nguy hiểm thì mỗi người đi một ngả, ta đi đường ta ngươi đi đường ngươi, như vậy còn tính là người sao?”
Kim Bảo và Kim Bảo đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, Hà Dịch Thế nói:
“Ta chỉ nói vậy thôi!”
Trong lòng lại lẩm bẩm, còn không biết có phải Lý Thanh Sơn có ý định lợi dụng họ để ngăn tai vạ hay không nữa.
Trương Lan Thanh nói:
“Được rồi, Thanh Sơn, ngươi theo chúng ta thì còn được an toàn một chút, đợi đến khi nhiệm vụ kết thúc, chúng ta cùng nhau về Thanh Hà phủ, ngươi khiếu nại với Ưng Lang vệ ở Thanh Hà phủ, chúng ta đều có thể làm chứng cho ngươi.”
Hách Bình Dương nói:
“Chủ ý này không tệ, nếu không được thì ngươi bỏ việc ở Ưng Lang vệ, đầu xuân sang năm, Bạch gia kinh viện mở cửa, ngươi đến gia nhập vào Mặc gia của chúng ta, ta tự tay dạy ngươi các kỹ thuật máy móc.”
Lý Thanh Sơn thu hết mấy biểu hiện vào đáy mắt, Hách Bình Dương là nam nhi phóng khoáng chân chính, tuy rằng tính tình nóng nảy, mồm mép lại ác, nhưng khuyết điểm cũng không thể che lập được ưu điểm. Trương Lan Thanh cũng là một người trung hậu, hơn nữa còn suy nghĩ tỉ mỉ. Ba người khác thì lại khác nhiều, có thể bị kíɧ ŧɧíɧ nghĩa khí và nhiệt huyết, nhưng cũng không thể duy trì được lâu.
Nhưng Lý Thanh Sơn cũng không vì thế mà có tâm tình oán hận gì hết, đây chẳng qua là nhân chi thường tình mà thôi, cũng không phải tất cả tình nghĩa bỏ ra đều được báo đáp lại. Dù cho năm người này không chịu đi cùng đường với Lý Thanh Sơn thì hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Bây giờ có thể có hai người thật sự chịu ra tay giúp đỡ đã là vô cùng hiếm thấy, đây mới thực sự là bằng hữu chân chính đáng để kết giao. Mà ba ngươi kia, chẳng qua là người quen thôi.
Lý Thanh Sơn nói:
“Được rồi, ta đi cùng chư vị đoạn đường vậy.”
Hách Bình Dương nói:
“Giờ mới sảng khoái này.”
Bảy người leo lên thuyền nhỏ, dưới sự điều khiển của Trương Lan Thanh, mái chèo nhỏ như cánh côn trùng ở hai bên lập tức đong đưa, thuyền nhỏ theo dòng nước tiến vào trong hang động.
Họ vừa mới đi không lâu, nhóm người Trác Trí Bá cũng đã đến cửa động.
Cát Kiện nói:
“Thống lĩnh, phải làm sao bây giờ?”
Trác Trí Bá nói:
“Để họ dò đường trước, dọn dẹp chướng ngại vật, khi họ kiệt sức thì sẽ gϊếŧ sạch hết, đổ tội cho cương thi đạo nhân rồi gϊếŧ luôn cương thi đạo nhân.”
Một câu nói đã xác định vận mệnh của tất cả họ, bộc lộ phong thái ác nghiệt khát máu.
“Vâng!”
Huyền Lang vệ ầm ầm hưởng ứng, như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Trác Trí Bá kể chuyện cười:
“Ta lại khá vui mừng vì vừa nãy không gϊếŧ hắn luôn, giờ lại có được thêm biết bao lợi ích.”
Lão đại kể chuyện cười rồi, thuộc hạ không thể nào không nể mặt mũi, đám Huyền Lang vệ dồn dập cười đáp:
“Xem ra trên người đám đệ tử Mặc gia kia cũng không thiếu thứ tốt.”
Thuyền nhỏ như nước chảy bèo trôi, di chuyển cực nhanh, chẳng bao lâu đã đi sâu vào trong hang động. Hang động dần dần trở nên chật hẹp, khắp nơi đều là một màu đen kịt, lúc này bỗng có một ngọn đèn nhỏ sáng lên ở đầu thuyền.
Tuy rằng đám Luyện Khí sĩ đều có thể thấy mọi vật vào ban đêm, thế nhưng ở trong bóng tối thì tầm nhìn vẫn sẽ bị ảnh hưởng. Người thực sự không bị ảnh hưởng tí nào là Tiểu An. Người có cảm giác ở trong bóng tối còn rõ ràng hơn so với ban ngày là Lý Thanh Sơn.