Chương 224: Ngươi Quản Được Ta Sao? - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 224: Ngươi Quản Được Ta Sao?
Lý Thanh Sơn đồng ý:
“Đúng là một tên rác rưởi.”
Dù gì cũng đã trở mặt, Trác Trí Bá cũng không che giấu sát cơ của mình nữa:
“Trước khi chết, ngươi có gì muốn nói không?”
Lý Thanh Sơn cười lắc đầu:
“Ta sẽ không chết.”
Trác Trí Bá nói:
“Được, ngươi sẽ không chết quá nhanh, nơi này có cao thủ tra tấn hàng đầu, chúng ta sẽ phanh thây ngươi từng tí một, mà không để ngươi chết.”
Hắn rất muốn thưởng thức vẻ mọng tuyệt vọng và hoảng sợ trong chốc nữa của Lý Thanh Sơn, thế nhưng hắn phải thất vọng rồi.
Lý Thanh Sơn chỉ nở nụ cười, khóe miệng lộ ra răng nanh trắng như tuyết dài hơn người bình thường một chút, ngay cả đứa trẻ bên cạnh hắn cũng đều mặt không cảm xúc.
Mà trong lúc Lý Thanh Sơn và Trác Trí Bá nói chuyện, Huyền Lang vệ ở xung quanh không xen mồm vào một lần nào, thậm chí vẻ mặt không chút thay đổi, ngay cả Cát Kiện yếu nhất cũng đều mắt sáng lấp lánh, khí thế gắt gao khóa chặt Lý Thanh Sơn, tuyệt đối không buông lỏng cảnh giác một giây nào.
Tuy trong tình thế đối địch, nhưng Lý Thanh Sơn cũng không nhịn được mà thầm khen một tiếng, đây mới thực sự là chiến sĩ, là một trong những tổ chức mạnh mẽ và bạo lực nhất vương triều Đại Hạ, dù cho là Huyền Lang vệ cấp thấp nhất cũng có tố chất tốt như vậy.
Hắn nắm giữ niềm tin tất thắng, vấn đề duy nhất hiện tại là, tuyệt đối không thể một người nào ở đây rời đi.
Lý Thanh Sơn đứng dậy, sang sảng rút Liễu Phong đao tràn đầy lỗ hổng không khác nào răng cưa ra, tay trái thăm dò vào trong đai phù, nắm lấy một tấm Dẫn Lôi phù. Tiểu An một tay cầm kiếm, một tay nắm chặt tràng hạt bằng xương khô.
Họ không trao đổi ánh mắt một lần nào mà đã xác định được chiến lược, giống như đúc với chiến lược của cương thi đạo nhân khi nãy, một người bùng nổ toàn bộ lực lượng đi thuấn sát Trác Trí Bá mạnh nhất. Người còn lại mặc cho họ ức hϊếp, mặc dù phải chạy trốn, bị truy sát nhưng cũng khá dễ dàng.
Trác Trí Bá khẽ vuốt cằm, bảy thanh Liễu Phong đao ra khỏi vỏ.
Trận chiến lập tức bùng nổ, bỗng có tiếng kêu to truyền đến từ ngoài cửa:
“Lý Thanh Sơn, ngươi què chân rồi sao? Sao lại chậm như thế?”
Lý Thanh Sơn hơi run lên:
“Ngươi trở về làm cái gì?”
Trác Trí Bá bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy một tráng hán râu quai nón đứng ở một nơi khác cách đây mười trượng, khí tức tỏa ra từ người hắn ta, cùng với nòng pháo đồng thau trong tay hắn khiến con ngươi hắn đột nhiên co rút.
Hách Bình Dương nói:
“Lão tử muốn trở về thì trở về, ngươi quản được ta sao?”
Bốn người Trương Lan Thanh ở bên cạnh hắn cầm theo thiên cung nỏ với hộp tiễn tốt nhất cũng đều cau mày.
Trương Lan Thanh nói:
“Chuyện của ngươi vẫn chưa xong sao? Xong thì nhanh lại đây.”
Giọng nói lạnh lùng của Trác Trí Bá vang lên:
“Ta nói sao ngươi lại không sợ hãi, thì ra có viện trợ bên ngoài, chẳng trách có thể sống sót.”
Lý Thanh Sơn căn bản không để ý tới hắn, cao giọng nói với Hách Bình Dương:
“Hiện tại ta không qua được, các ngươi đi trước, không cần chờ ta.”
Hách Bình Dương hét lên:
“Bảo ngươi tới thì ngươi tới đi, ta xem ai dám ngăn cản ngươi? Lão tử cho hắn một pháo.”
Lý Thanh Sơn vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm động, thu đao vào vỏ rồi nói với Trác Trí Bá:
“Trác thống lĩnh, xem ra hôm nay không có thời gian rồi!”
Nói xong, hắn cứ thế dẫn Tiểu An theo, đi về phía cửa lớn của nghĩa trang.
Trong nháy mắt gặp thoáng qua Trác Trí Bá, đôi bên đều có thể cảm nhận được sát cơ khϊếp người bộc phá ra từ trên người đối phương, thế nhưng lại đều không ra tay.
Cát Kiện nói:
“Thống lĩnh!”
Trác Trí Bá giơ tay lên, tỏ ý giữ im lặng.
Lý Thanh Sơn đi tới bên cạnh Hách Bình Dương, Hách Bình Dương nhỏ giọng hỏi thăm:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Lý Thanh Sơn cười đáp:
“Đôi bên có mâu thuẫn nhỏ.”
“Mâu thuẫn nhỏ?”
Hách Bình Dương kêu lên, mâu thuẫn nhỏ mà có thể bị một đám Huyền Lang vệ bao vây, lộ rõ sát cơ, cầm đầu còn là một Huyền Ưng lĩnh Luyện Khí tầng thứ sáu.
Kim Bảo vẫn còn sợ hãi nói:
“Tên nam nhân kia, đứng ở khoảng cách xa như vậy, quay lưng về phía ta mà ta vẫn cảm thấy sợ hãi!”
…
Sở dĩ được đặt tên là Động Khẩu trấn là vì ở phụ cận trấn có một động đá siêu to.
Thanh Hà là một nhánh sông, cuồn cuộn chảy vào trong động đá, một đi không trở lại. Thuyền và người cũng như vậy, cũng có thôn dân tò mò, thử tiến vào trong đó tìm hiểu điều tra, nhưng không có một ai trở về, từ đó nơi này trở thành cấm địa vừa nghe tên đã biến sắc.
Nhưng trên địa điểm nhiệm vụ mà Ưng Lang vệ biểu thị thì cái động này tên là động cương thi, là nơi ẩn náu của tên phạm nhân hàng đầu – cương thi đạo nhân trong Ưng Lang vệ Gia Bình thành, đồng thời cũng là một sự tồn tại đáng sợ.
Trác Trí Bá từng tự mình dẫn đội đến, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, kết quả là tổn thất bốn tên Huyền Lang vệ, nhưng không tìm được chỗ ẩn núp của cương thi đạo nhân, chỉ tăng gấp bội số công huân khen thưởng cho nhiệm vụ này một phen, sáng lập ra kỷ lục của Ưng Lang vệ ở Gia Bình thành.