Chương 223: Sát Khí - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 223: Sát Khí
Tu hành Chu Nhan Bạch Cốt đạo càng sâu, hình như tâm chí của nàng lại dần dần trở lại trạng thái là u hồn như lúc trước, nhưng nhưng lúc đó là bị dằn vặt đến mức tự mất ý thức mất cảm giác, hiện tại lại là thấm nhuần sự hờ hững.
Khi nàng điều khiển hỏa diễm nuốt chửng từng sinh linh, cũng không chỉ đơn giản là rút đi tinh hoa huyết nhục, không giống như ma tu tà phái thông thường, tế luyện máu của người sống thành pháp bảo, cùng lắm chỉ chịu đựng một ít khiển trách của lương tâm.
Bất kể là Huyết Viêm hay là Thương Viêm thì đều là một phần thân thể của nàng, lúc nàng hoa tan huyết nhục, đặc biệt là huyết nhục của người sống và người vừa mới chết thì đều có thể cảm nhận được nỗi oán hận, tức giận, đau đớn, hoảng sợ...của họ.
Vô số loại tâm trạng tiêu cực dồn ép đủ để khiến một người bình thường sụp dổ chỉ trong nháy mắt, dù cho người tu hành có ý chí kiên cường thì cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí nảy sinh nghi ngờ đối với hành vi của mình, cả đời sống trong bóng đen của những vong linh này. Đây là sự thử thách tâm tính gian nan nhất của Chu Nhan Bạch Cốt đạo.
Nhưng nàng không cảm thấy bị quấy nhiễu chút nào, tựa như đọc một quyển kinh Phật vậy, đọc nỗi thống khổ và ai thán của người chết mà không thấy thương hại chút nào. Như thần Phật ngồi trên cao với bảo tọa hoa sen, quan sát chúng sinh đau khổ, trong lòng chỉ có một mảnh hờ hững trong vắt. Không phải có ý định kiềm chế tâm tình, mà là không thể nảy sinh tâm tình.
Cũng không vì nhiệt huyết nghĩa khí mà thay đổi sắc mặt, cũng không bị quấy nhiễu bởi oán niệm và nguyền rủa, con kiến đỏ và con kiến đen cũng không khác nhau chút nào, chúng sinh bình đẳng, đều có thể bị trừng phạt, trừ hắn ra.
Trong nghĩa trang, mấy người bàn bạc đối sách cụ thể, bầu trời phía đông cũng dần dần sáng lên.
Đột nhiên Tiểu An đứng dậy, dõi mắt nhìn ra xa, tầm mắt xuyên qua đồng nội nhìn thấy một đám thân ảnh đang nhanh chóng tiếp cận, Nàng nhảy xuống khỏi mái nhà, đi tới bên cạnh Lý Thanh Sơn.
Chỉ trao đổi qua ánh mắt mà Lý Thanh Sơn cũng đã biết rõ, cuối cùng Trác Trí Bá cũng đến rồi, thế là hắn nói với đệ tử Mặc gia:
“Mời chư vị đi trước một bước, ta có vài việc riêng muốn xử lý, chờ một lát sẽ đuổi theo.”
Hách Bình Dương nói:
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn so với việc truy sát cương thi đạo nhân sao?”
Lý Thanh Sơn cười mà không nói, Hách Bình Dương cũng không tiện hỏi nhiều, thấy hắn kiên quyết như thế thì nói:
“Được rồi, vậy chúng ta lên đường trước, chờ ngươi ở cửa động cương thi.”
Nghĩa trang trông không, Lý Thanh Sơn đè đao chờ đợi, một lát sau, bỗng nhiên cao giọng nói:
“Trác thống lĩnh, nếu đến rồi thì xin mời hiện thân gặp mặt!”
…
Ầm…ầm…ầm…ầm!
Một loạt thân ảnh Huyền Lang vệ mặc huyền lang phục màu đen trực tiếp chọc thủng vách tường, tiến vào nghĩa trang.
Bụi mù tứ tung bốn phía, nhưng trên người họ lại không dính một hạt bụi nào, vạt áo bồng bềnh theo chân khí, lạnh lùng nhìn Lý Thanh Sơn.
Một luồng sát khí mạnh liệt đan dệt gắt gao quấn chặt lấy Lý Thanh Sơn, tuy nhiên kẻ mạnh nhất cũng chỉ là Tạ Nam Đức Luyện Khí tầng thứ năm mà thôi, thế nhưng khí thế của hắn tuyệt đối vượt xa so với đám người Trương Lan Thanh.
Họ là những kẻ gϊếŧ người chuyên nghiệp, là đàn sói chuyên bắt gϊếŧ con mồi, mỗi một người đều phải trải qua vô số cuộc chiến sinh tử mà để tiếp tục sống sót. Nếu Trương Lan Thanh đối địch với Tạ Nam Đức, một khi giao chiến là sẽ bị gϊếŧ ngay tại chỗ.
Vào giờ phút này, Lý Thanh Sơn lại ngồi xuống, một tay chống lên Liễu Phong đao, cũng không thèm nhìn đám Huyền Lang vệ, khói bụi cuồn cuộn áp sát nước bước trước người Lý Thanh Sơn, không thể tiếp tục tiến lên trước một tấc nào. Tiểu An đứng bên cạnh hắn, con ngươi như trân châu đen toát ra vẻ khát khao.
Tất cả lối thoát trước sau trái phải đều bị đóng kín, chỉ còn dư lại cổng lớn nghĩa trang đen kịt trống không, có gió lạnh vù vù thổi tới, một chiếc ủng đen vượt qua bậc cửa và một con ưng sắt theo gió mà đến, cánh ưng giương cao, mắt ưng trợn tròn, mỏ ưng như móc câu, nó nhìn chăm chú Lý Thanh Sơn, dường như có thể hóa thành vật sống bất cứ lúc nào rồi vồ gϊếŧ Lý Thanh Sơn ngay tại chỗ.
Khí thế một mình hắn tản ra cũng đã mạnh hơn tất cả những Huyền Lang vệ khác cộng lại.
Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng ngẩng đầu lên:
“Trác thống lĩnh, thật sự là một trận chiến lớn đấy.”
Trác Trí Bá quét mắt nhìn tàn thi chật kín trong nghĩa trang, ngạc nhiên hỏi:
“Những thứ này...đều do ngươi làm? Ngươi đánh lui cương thi đạo nhân?”
“Như các ngươi thấy đấy.”
Lý Thanh Sơn giương tay trái ra.
Trác Trí Bá cười miệt thị:
“Chẳng qua cũng chỉ là một tên rác rưởi.”
Nếu cương thi đạo nhân bị bao vây bởi ưng và lang thì tuyệt đối không thể ung dung nhàn hạ như khi đối mặt với đệ tử Mặc gia, thậm chí còn toàn thây trở ra, mà chỉ có nước bị chém gϊếŧ, xét nát mà thôi.