Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 222 - Chương 222: Dưới Ánh Trăng

Chương 222: Dưới Ánh Trăng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 222: Dưới Ánh Trăng


Trương Lan Thanh cảm thấy xấu hổ vì tấm lòng tiểu nhân hồi nãy của mình:

“Thanh Sơn, chuyện này...chuyện này không hay lắm đâu!”

“Không có gì không tốt hết, nếu chư vị muốn ta tham gia thì phân chia như vậy đi! Nếu là ban ân báo đáp thì tính mạng mấy vị đâu chỉ được trả bằng bốn phần lợi ích đơn giản như này?”

Lý Thanh Sơn vốn không phải kẻ hẹp hòi, hắn coi trọng cách làm người của mấy vị đệ tử Mặc gia này, nên sẽ không làm họ thất vọng, đây chính là cách hắn đối nhân xử thế.

Người xưa nói, tán tài tụ nghĩa. Loại người tính toán chi li, chỉ nhìn thấy lợi ích nhỏ trước mắt thì vĩnh viễn không thể làm việc lớn. Một người hùng hồn tự tin, tới chỗ nào cũng không lo lắng không có bằng hữu.

Hách Bình Dương cười to phóng khoáng, vỗ mạnh lên vai Lý Thanh Sơn:

“Được, tiểu tử ngươi rất hợp với tính cách của ta!”

Hà Dịch Thế cũng bị lời nói của hắn khơi gợi hào khí, kiên cường bất khuất:

“Tính mạng của chúng ta quý giá, đừng nói là mấy thứ tài vật này, dù là mười tên cương thi đạo nhân gộp lại cũng không sánh được.”

Đây không phải ba hoa khoác lác nơi đầu môi, họ còn trẻ mà đã là Luyện Khí sĩ tầng thứ tư tầng thứ năm, đột phá Luyện Khí tầng thứ sáu cũng không phải mục tiêu xa không thể với tới đối với họ, sự phát triển trong tương lai của họ chắc chắn vượt qua cả cương thi đạo nhân.

Mà thân là môn đồ Mặc gia, tuy rằng không quen chinh chiến, nhưng những con rối mà họ chế tạo ra là công cụ quý báu mà tất cả Luyện Khí sĩ đều sẽ đổ xô tìm tới, giá trị càng cao hơn những linh khí thông thường. Mỗi một đệ tử Mặc gia dù đến đâu cũng đều là sự tồn tại được người người tôn kính, thân phận địa vị tuyệt đối không phải là thứ mà cương thi đạo nhân sống ở dưới lòng đất có thể so sánh được.

Hai huynh đệ Kim Nguyên và Kim Bảo cũng lộ ra vẻ mặt kích động, Kim Bảo nói:

“Chúng ta đồng tâm hiệp lực thì có gì phải sợ cái tên cương thi đạo nhân kia, chúng ta cũng sẽ không phụ lòng một phần mười lợi ích mà mỗi người đạt được!”

Kim Bảo nói:

“Tự mình mất hết mặt mũi thì tự mình tìm về, không thể để người ta coi thường đệ tử Mặc gia chúng ta.”

Nghĩa trang u ám âm u được rọi sáng bởi nhiệt huyết của mấy thanh niên trẻ tuổi, vốn dĩ gϊếŧ chết cương thi đạo nhân chỉ là một nhiệm vụ khiến người ta sợ hãi, hiện tại, đây lại là một công cuộc cần mọi người cùng nhau nỗ lực hoàn thành, mà sự hoảng sợ đã biến mất không thấy bóng dáng từ lâu.

Hách Bình Dương đưa tay ra:

“Vậy chúng ta liên thủ lại, hành hắn một hồi!”

Mấy bàn tay chồng lên nhau, vài người quay sang nhìn nhau cười, họ đều cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, còn không cảm thấy xa cách với Lý Thanh Sơn chút nào, dường như mọi người không phải chỉ vừa mới gặp, mà là đã kết bạn từ lâu.

Tiểu An nâng gò má, ngồi trên nóc nghĩa trang, lúc Lý Thanh Sơn lao xuống thì đã để nàng ở phía trên canh chừng, cũng dặn nàng không nên tùy tiện sử dụng lực lượng. Vậy nên nàng nhìn thấy cương thi đạo nhân chạy ra khỏi nghĩa trang, dù nàng không đặc chú ý nhưng lại có thể thấm nhuần biến hóa kỳ ảo kia. Nặc Hình thuật được cho là một loại ảo thuật, không có chút tác dụng nào với nàng cả. Nàng muốn nhắc nhở Lý Thanh Sơn, nhưng chỉ chớp mắt một cái mà tên cương thi đạo nhân kia đã chạy mất dạng, nên đành phải thôi.

Nếu vừa nãy đuổi theo, sẽ có cơ hội cao được nếm huyết nhục mới mẻ! Có điều chỉ cần là điều mà Lý Thanh Sơn dặn dò, nàng đều sẽ ngoan ngoãn tuân theo.

Ánh trăng nhàn nhạt rơi vào trên gương mặt không chút cảm xúc của nàng, nàng lăng nghe những lời nói bên dưới với vẻ lạnh lùng.
Bình Luận (0)
Comment