Chương 221: Ba Phần Mười - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 221: Ba Phần Mười
Bốn người Trương Lan Thanh vừa trải qua tình cảnh nguy hiểm khi nãy, giờ nghe nói còn phải tiến vào hang động đen kìn kịt dưới đáy đất thì đều muốn đánh trống lui quân:
“Sư huynh, hay là trở về kinh viện trước, mời một vài người lợi hại giúp một tay rồi lại đi tìm đến cương thi đạo nhân kia chứ!”
Hách Bình Dương trừng mắt lên:
“Trở về? Thế nhiệm vụ phải làm sao bây giờ? Chúng ta vất vả đi một chuyến, đi đi về về lãng phí mất bao nhiêu thời gian, tên cương thi đạo nhân kia còn có thể trốn đến nơi khác nữa chứ. Bọn ngươi không sợ bị người khác xem thường, nhưng ta vẫn cần mặt mũi đấy.”
Bốn người Trương Lan Thanh hai mặt nhìn nhau, trước khi ra ngoài sư phụ có nói, tất cả hành động lần này đều phải nghe theo sự chỉ huy của Hách Bình Dương.
“Phi kiếm của hắn đã bị hủy, tâm thần bị thương, hơn nữa còn không kịp luyện chế một thanh phi kiếm khác, nếu muốn gϊếŧ hắn thì hiện tại là cơ hội tốt nhất.”
Hách Bình Dương nói như vậy, ánh mắt lại nhìn về phía Lý Thanh Sơn, hắn cũng cảm thấy nếu chỉ dựa vào năm người họ mà muốn gϊếŧ cương thi đạo nhân là chuyện không thể xảy ra. Mà hắn rất coi trọng biểu hiện trong chiến đấu của Lý Thanh Sơn khi nãy, nếu Lý Thanh Sơn chịu tham gia cùng thì phần thắng của chuyến này sẽ tăng lên nhiều.
Lý Thanh Sơn bắt đầu do dự, hắn muốn chờ Trác Trí Bá, nhưng cũng không biết Trác Trí Bá có đuổi theo tới đây hay không. Nếu thật sự không tới, hắn chắc chắn sẽ xếp cương thi đạo nhân trở thành mục tiêu săn gϊếŧ, chắc hẳn trong tay Luyện Khí sĩ tầng thứ sáu có không ít đan dược, có thể giải quyết vấn đệ khẩn cấp của hắn. Mà vấn đề hiện tại là có muốn liên thủ với đệ tử Mặc gia hay không, dựa vào thực lực của hắn và Tiểu An cũng đủ để gϊếŧ chết cương thi đạo nhân.
“Nếu Thanh Sơn chịu tham gia cùng, phần của ta trong thu hoạch chuyến này cũng là của ngươi.”
Trương Lan Thanh thấy không thể thay đổi ý chí của Hách Bình Dương thì cũng muốn chuyến đi này được đảm bảo an toàn hơn, cũng là vì cảm ơn ân cứu mạng của Lý Thanh Sơn.
Kim Nguyên và Kim Bảo cũng nói:
“Bọn ta cũng như vậy.”
Hà Dịch Thế hơi do dự:
“Ta cũng cho ngươi.”
Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, trở về không những nở mày nở mặt, mà Bách gia kinh viện cũng sẽ khen thưởng họ, cũng không phải không thu hoạch được gì.
Hách Bình Dương nói:
“Tiểu tư ngươi Luyện Khí tầng thứ hai, lại chiếm được nhiều hơn cả ta, cũng không không phải đền bù cái gì, những thứ thu hoạch được ở trên người cương thi đạo nhân chia ngươi bảy ta ba, được không?”
Trước khi xuất phát, để tránh tranh cãi thì phải phân chia sẵn từ trước, tất cả những thứ thu hoạch được sẽ được dùng để bồi thường tổn thất của mỗi cá nhân trước, còn lại Hách Bình Dương chiếm ba phần mười, bốn người còn lại chiếm bảy phần, Hách Bình Dương làm chủ lực của chuyến đi lần này, mà phân chia như thế thì cũng xem như có nghĩa khí.
…
Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên nói:
“Được, ta đồng ý!”
Hắn có thể cùng Tiểu An gϊếŧ chết cương thi đạo nhân, khi gϊếŧ chết Luyện Khí tầng thứ năm Tiền Duyên Niên thì có thể nói là trùng hợp, nhưng khi gϊếŧ Luyện Khí tầng thứ sáu thì kẻ ngốc cũng biết hắn có giấu diếm mánh khóe, không biết sẽ hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Mà hắn lại có bí mật tuyệt đối không thể bị phát hiện.
Hơn nữa tầm mắt của hắn không chỉ dừng lại ở đồ vật trong túi Bách Bảo của cương thi đạo nhân, Ưng Lang vệ còn vì cương thi đạo nhân mà treo thưởng, đạt tới hơn một vạn điểm công huân, năm điểm công huân có thể đổi một viên Ngưng Khí hoàn, một khi thành công thì sẽ có hơn hai ngàn viên Ngưng Khí hoàn, đây mới thực sự là giàu, hợp tác với đệ tử Mặc gia có thể giúp hắn đạt được những công huân này một cách hợp tình hợp lí, mà không rước lấy bất cứ hoài nghi nào.
Mấy người Trương Lan Thanh đều lộ ra vẻ vui mừng, Hách Bình Dương cũng cười đắc ý.
Tiếp theo Lý Thanh Sơn lại nói:
“Chẳng qua chia như vậy làm ta không hài lòng lắm.”
Mấy người Trương Lan Thanh hai mặt nhìn nhau, Hách Bình Dương lại càng cau mày, độc chiếm đến bảy phần mười rồi mà còn không hài lòng, không khỏi quá tham lam rồi. Cang bết bát hơn chính là, nếu bây giờ Lý Thanh Sơn giở công phu sư tử ngoạm thì hắn cũng không thể không đồng ý.
Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười:
“Ta chỉ lấy ba phần mười là được, bằng với Hách sư huynh, bởi vì ta tin mình có thể phát huy tác dụng không kém gì ngươi, bảo đảm sự an toàn cho chư vị, bốn phần mười còn lại mời các ngươi tự mình chia.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới Lý Thanh Sơn sẽ chắp tay nhường chỗ tốt cho họ. Bốn phần của cải của một Luyện Khí sĩ tầng thứ sáu hấp dẫn đến nhường nào, vậy mà hắn có thể khinh thường không cần.