Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 220 - Chương 220: Đánh Nữa Là Ta Trở Mặt Đó

Chương 220: Đánh Nữa Là Ta Trở Mặt Đó - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 220: Đánh Nữa Là Ta Trở Mặt Đó


Kim Nguyên kéo Kim Bảo tiến lên:

“Cảm ơn ngươi cứu đệ đệ ta.”

Nói xong thì quát với Kim Bảo đang xấu hổ:

“Nói chuyện đi!”

“Ừm...Ta cũng cám ơn ngươi, có điều ngươi thật sự là Luyện Khí tầng thứ hai sao? Sao lại lợi hại như vậy?”

Kim Bảo là người có tuổi tác xấp xỉ với Lý Thanh Sơn nhất ở đây, nhưng cũng phải lớn hơn Lý Thanh Sơn vài tuổi, thế nhưng trên mặt vẫn có nét ngây thơ, khi so sánh lại có cảm giác nhỏ tuổi hơn so với Lý Thanh Sơn với khuôn mặt nhuốm đầy sương gió. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn về phía Lý Thanh Sơn còn có vài phần kính phục, dù là ở bất kỳ đâu thì cường giả đều sẽ được tôn kính.

Lý Thanh Sơn còn chưa kịp trả lời, Hách Bình Dương đã vỗ đầu Kim Bảo một cái:

“Đó là luyện thể đấy đồ ngốc, ngươi không thấy đám binh gia không có đầu óc kia làm gì cả ngày sao?”

Lý Thanh Sơn thầm nghĩ: ngươi cũng không ngại khi nói người ta là vai u thịt bắp à.

Kim Bảo thẹn quá hóa giận:

“Ngươi đánh ta nữa là ta trở mặt đó!”

Hách Bình Dương giơ tay lên:

“Ngươi còn cãi, vậy ngươi trở cho ta xem!”

Kim Bảo nhảy lên cao ba thước:

“Hách Bình Dương, mẹ bà nhà ngươi!”

Sau đó lại bị Trương Lan Thanh lôi kéo khuyên bảo một phen.

“Vốn là cương thi đạo nhân muốn dùng Tiềm Ảnh kiếm ám sát Hách sư huynh của ngươi, nhưng Hách sư huynh của ngươi không lộ sơ hở, cương thi đạo nhân không dám ra tay tùy tiện, cho nên mới điều động cương thi vây công ngươi.”

Lý Thanh Sơn mỉm cười, tính tình của mấy vị đệ tử Mặc gia này thẳng thắn, khá giống sinh viên đại học kiếp trước, tuy rằng tuổi không nhỏ nhưng trên người vẫn có một chút khí tức ngây thơ. Dù tính tình Hách Bình Dương nóng nảy, dù vừa đánh vừa chửi mấy sư đệ không chút khách khí, nhưng không có loại cảm giác cao cao tại thượng ưu việt kia, không giống như những Luyện Khí sĩ mà Lý Thanh Sơn thường gặp.

Kim Bảo ngớ người, lúc này mới hiểu vì sao Hách Bình Dương không lập tức ra tay cứu giúp.

Lý Thanh Sơn tiếp tục nói:

“Nhưng vừa nãy, khi ngươi rơi vào nguy hiểm, dù Hách sư huynh của ngươi có phải đặt mình vào nguy hiểm thì cũng muốn đi cứu ngươi.”

“Sư huynh…”

Giờ Kim Bảo mới hiểu được, suýt chút nữa mình đã bị cương thi đạo nhân lợi dụng, trở thành cạm bẫy để gϊếŧ Hách Bình Dương.

Trương Lan Thanh, Hà Dịch Thế và Kim Nguyên cùng nhìn về phía Hách Bình Dương, khi nãy trong lúc hỗn loạn, họ đâu có nghĩ được nhiều như bây giờ, lúc này nghĩ lại mới biết họ không chỉ không giúp đỡ dược gì, trái lại gần như còn liên lụy đến Hách Bình Dương.

“Nói láo, ta mà đi cứu hắn á? Thứ ngớ ngẩn này, chết đi cũng đỡ được chút lương thực cho Mặc gia.”

Gương mặt lổm ngổm râu quai nón của Hách Bình Dương hơi đỏ lên.

Hà Dịch Thế suy nghĩ rồi nói:

“Cương thi đạo nhân không tìm được sơ hở của sư huynh, vì vậy nên đi gϊếŧ Trương sư huynh.”

Mấy người lại cảm ơn Lý Thanh Sơn lần nữa.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lý Thanh Sơn đã dùng Dẫn Lôi phù để phóng tia sấm, trong nháy mắt đã tìm ra quỹ tích vận hành của Tiềm Ảnh kiếm, từ đó mới có thể bổ ra một đao kia, không đơn giản là cứu Trương Lan Thanh một mạng, mà cũng cho Hách Bình Dương cơ hội nổ pháo, có thể nói là cứu vãn thế thua, có ích hơn nhiều so với bốn người họ.

Lý Thanh Sơn nói:

“Đồng sức đồng lòng thôi, ta thấy các ngươi tựa như chưa từng học võ nghệ ấy.”

Lúc nãy họn họ chém gϊếŧ cận chiến với cương thi, gần như đều dựa vào phản ứng bản năng cùng với chân khí của bản thân để chiến đấu, chiêu thức còn không sánh nổi với cao thủ giang hồ hạng ba, cho nên mới thảm hại như vậy.
Trương Lan Thanh cười khổ nói:

“Chúng ta là đệ tử Mặc gia, nhiều năm qua đều học chế tạo bộ phận con rối, thậm chí là xây dựng thành trì kiến trúc, tuy cũng nghe mấy buổi lên lớp ở diễn võ trường của binh gia, nhưng sao có thể so sánh với đệ tử binh gia chân chính được. Lần này trở về, nhất định phải bù lại võ nghệ mới được.”

Nhưng người khác cũng dồn dập tỏ vẻ đồng ý.

Bây giờ Lý Thanh Sơn mới biết, mất vị này thuộc loại nhân tài kỹ thuật, đánh nhau không phải chuyên môn của họ. Cũng không phải tất cả Luyện Khí sĩ đều phải có bản lĩnh phóng hỏa gϊếŧ người, có chuyên về kỹ thuật cũng có chuyên về tấn công.

“Tiếp theo các ngươi muốn làm gì?”

Hách Bình Dương nói:

“Đương nhiên là lật đổ Hoàng Long!”

Lý Thanh Sơn tiếp lời:

“Động cương thi không phải chỗ dễ xông vào như vậy, nghĩa trang này chỉ là một trong số những nơi hắn dương thi mà thôi, sau khi nuôi dưỡng thành công thì sẽ bị hắn mang vào trong động cương thi, nhiều năm như vậy, cũng không biết đã tích góp được bao nhiêu cương thi ở trong động, vô cùng nguy hiểm.”
Việc cương thi đạo nhân có thể bình yên vô sự nhiều năm như vậy dưới sự truy bắt của Ưng Lang vệ có mối liên quan mật thiết với động phủ của hắn. Ngày thường hắn ẩn thân ở hang động dưới lòng đất, lại còn rắc rối phức tạp tựa như mê cung, cũng không một ai biết vị trí cụ thể của động phủ đó, muốn tìm kiếm ở trong đấy đồng nghĩa với việc phải đối mặt với sự tấn công cuồn cuộn không dứt của cương thi, một khi thất thủ thì sẽ chôn thây trong đó, biến thành một con cương thi.

Bình Luận (0)
Comment