Chương 219: Bị Dọa Sợ Á - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 219: Bị Dọa Sợ Á
Lý Thanh Sơn nói:
“Không tàn nhẫn thì sao mà đuổi đuổi kịp!”
Bỗng nhiên Hách Bình Dương nói:
“Tiềm Ảnh kiếm bị hủy, thực lực người kia bị tổn thất lớn, đây chính là thời gian tốt nhất để gϊếŧ hắn.”
Lý Thanh Sơn đáp lời:
“Thứ hắn am hiểu nhất là luyện thi và thao túng thi, không phải ngự kiếm. Nơi này chỉ là một trong số những chỗ hắn dưỡng thi, chẳng lẽ ngươi lại định đi tìm một Luyện Khí sĩ tầng thứ sáu tinh thông Nặc Hình thuật ở trong động cương thi đấy chứ, hơn nữa ngươi nói rồi, chuyện này không liên quan gì đến ta.”
Hai người đứng ở cửa nghĩa trang nói chuyện, trận chiến trong nghĩa trang vẫn đang tiếp tục, nhưng họ lại chẳng có ý muốn nhúng tay vào!
…
Tuy thế tiến công của bọn cương thi hung mãnh, nhưng lại không có quy tắc gì, bốn người Mặc gia cũng ổn định trận tuyến, tụ tập lại với nhau, Trương Lan Thanh và Hà Dịch Thế điều khiển năm con rối chống chọi ở bên ngoài trong chốc lát, đột nhiên lắc mình tránh ra, xuất hiện ở phía sau hai huynh đệ Kim Nguyên Kim Bảo, họ cầm hai cây nỏ ngàn tiễn đã được thay hộp tiễn trong tay, bất ngờ kéo cò không một tiếng động.
Sáu mươi chiếc Hỏa Nha tiễn tung ra thành một vòng mặt quạt, tuy da thịt cương thi đao thương bất nhập, nhưng cũng không thể địch lại Hỏa Nha tiễn xuyên qua, sau đó kịch liệt nổ tung từ bên trong, dễ dàng xé rách thân thể cứng ngắc của bọn chúng, chỉ một một lượt vòng bắn mà đã có đám lớn ngã xuống, lại không hề có tí hung dữ đáng sợ nào.
Mà bảy, tám con cương thi còn lại cũng không thể tạo nên bất cứ uy hϊếp gì, đám con rối nhanh chóng tiến lên, trên tay bắn ra lưỡi dao sắc, ra đòn ám sát một cách máy móc nhưng chuẩn xác.
Móng tay cương thi cắm vào thân thể con rối, chỉ để lại một loạt dấu vết màu trắng, nhưng lưỡi dao của con rối sắc nhọn lại có thể đâm xuyên đầu bọn chúng. Dưới tình huống số lượng hai bên tương đương, nhưng con cương thi này căn bản không phải đối thủ của con rối, sẽ bị gϊếŧ lần lượt từng con mà thôi.
Mấy người không hẹn mà cùng thở phào rồi ngồi phệt trên mặt đất, khi ở trong Bạch Gia kinh viện, đệ tử Mặc gia tỷ thí với nhau cũng đều lấy con rôi ra để tranh tài, làm gì có ai từng trải qua một trận chiến đấu nguy hiểm và hung ác như thế này.
Kim Bảo nhìn những con cương thi suýt chút nữa đưa hắn vào chỗ chết lúc nãy, giờ lại bị quét sạch sành sanh như thế thì cảm thấy khó mà tin nổi.
Thực ra thực lực của họ vượt xa mấy chục con cương thi này, nếu ở trên bình địa, dàn dựng trận thế đã được chuẩn bị sẵn sàng, thiên cung nỏ trong tay thì những con cương thi này còn không mò lại gần họ được, bị gϊếŧ ngay tại chỗ. Ngay cả cương thi đạo nhân là Luyện Khí sĩ tầng thứ sáu, cũng không dám tùy tiện đối đầu trực diện với năm cây thiên cung nỏ.
Thế nhưng một khi xuất hiện tại họa kề cận, cần tùy cơ ứng biến thì hoàn toàn không phát huy được thực lực.
Hách Bình Dương chỉ vào mũi họ, chửi ầm lên:
“Vô dụng, thật CMN vô dụng, còn dám khinh thường người ta là Luyện Khí sĩ tầng thứ hai, nếu không có người ta thì các ngươi có thể sống sót được không? Dựa vào đám óc heo các ngươi thì ngay cả người thật hay giả cũng không phân biệt được rõ, trận đồ của ta cũng bị lãng phí.”
Mấy người đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, Kim Bảo uất ức nói:
“Sư huynh, ta còn suýt chết nữa, ngươi không an ủi một chút thì thôi, đằng này còn mắng khó nghe như thế!”
Tuy rằng hắn chửi ác liệt, nhưng hiển nhiên mấy đệ tử Mặc gia đều không quá sợ vị sư huynh này.
Trương Lan Thanh chắp tay cúi đầu thật sâu với Lý Thanh Sơn, thành khẩn nói cám ơn:
“Vừa nãy đa tạ đã ra tay giúp đỡ!”
Chiêu kiếm vừa rồi thật hung hiểm, giờ hắn nhớ tới mà vẫn kinh hồn bạt vía. Vốn còn có chút oán giận Lý Thanh Sơn phá hoại bẫy của họ, nhưng lúc này chỉ còn sót lại sự biết ơn, giống như lời Hách Bình Dương nói, nếu không có Lý Thanh Sơn, chỉ sợ cạm bẫy của họ cũng không thật sự đả thương được cương thi đạo nhân.
Lý Thanh Sơn vỗ vỗ vai hắn:
“Ngươi có thể nhịn không ra tay với ta đã rất tốt rồi.”
Trương Lan Thanh lúng túng nở nụ cười:
“Ta bị dọa sợ á.”
Lý Thanh Sơn không khỏi bật cười, cái tên Trương Lan Thanh này cũng thành thật quá.
Hắn ăn vài trăm viên Ngưng Khí hoàn đúng là không hề vô ích, bất kể là luyện thể hay là luyện khí thì đều được gia tăng lớn so với trận chiến với Tiền Duyên Niên lúc trước, với sát khí chém gϊếŧ gần ngàn người, hắn chẳng khác nào sát thần giáng lâm từ trên trời giáng xuống, đúng là đã có khí thế khuất phục kẻ địch.
Lúc này, nếu đánh một trận công bằng với Tiền Duyên Niên thì hắn sẽ không rơi vào trạng thái không có bất kỳ phần thắng nào như lúc trước. Nói một cách đơn giản, hắn có sức mạnh có thể uy hϊếp Luyện Khí sĩ tầng thứ năm.
Mà khi uy thế của Hoàng Long Thôn Quang pháo ở trên người Lý Thanh Sơn, đồng thời bị hai loại thế tiến công khóa chặt, Trương Lan Thanh tựa như trâu ngựa bị hổ báo nhìn chằm chằm, bị dọa đến ngây người, không làm được bất kỳ phản ứng nào.