Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 218 - Chương 218: Quá Ác Rồi

Chương 218: Quá Ác Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 218: Quá Ác Rồi


Nàng muốn đến cứu đệ đệ nhưng lại bị bốn con cương thi ngăn cản, chỉ có thể gắng gượng tự vệ. Hà Dịch Thế và Trương Lan Thanh cũng giống như vậy.

“Ngu ngốc, dùng con rối!”

Hách Bình Dương thấy sư đệ rơi vào nguy hiểm nhưng lại không hề có ý cứu giúp. Hắn cũng giống như Lý Thanh Sơn, hiện tại toàn bộ tinh thần đều tập trung vào việc tìm kiếm thân thể cương thi đạo nhân, căn bản không dám phân tâm. Bởi vì hắn là Luyện Khí sĩ sáu tầng duy nhất ở chỗ này, nếu hắn bị đánh lén rồi bị thương, thậm chí là bị gϊếŧ chết thì những người khác ở đây đều không thể sống sót.

Nanh vuốt của cương thi hạ xuống nhưng không có tiếng kêu thảm thiết nào vang lên, mà chỉ có âm thanh như đóng đinh vào gỗ, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Kim Bảo đã triệu ra một con rối chặn ở trên người, thế là tránh được một kiếp.

Ba con cương thi rút móng vuốt ra rồi lại không cảm xúc cắm xuống một lần nữa, âm thanh kia lặp đi lặp lại liên tiếp, vụn gỗ trên thân con rối tung tóe, hàng loạt vết nứt xuất hiện, móng vuốt sắc nhọn của cương thi còn có thể đâm thủng sắt thép nữa là, nếu không có con rối được tinh chế đặc biệt thì đã tan nát chỉ trong một đòn rồi, nhưng dù vậy thì cũng không thể chống đỡ được quá lâu.

Mà lúc này, bốn con cương thi truy kích Lý Thanh Sơn không có kết quả, dưới lực lượng thao túng vô hình, chúng đánh về phía Kim Bảo. Tác dụng lớn nhất của con rối là dùng để tiến công, chứ không phải mang ra làm tấm khiên, vậy nên con rối kia đã chia năm xẻ bảy sau một tiếng “rầm”.

Trong mắt Kim Bảo hiện ra vẻ tuyệt vọng, hét lớn lên:

“Cứu ta!”

Hách Bình Dương thở dài trong lòng, cầm lấy Hoàng Long Thôn Quang pháo, đang muốn tiến lên cứu viện nên không chú ý đến mối uy hϊếp trong bóng tối kia.

Một tia điện quang trắng lóa từ trên trời giáng xuống, tiếng sấm nổ vang khiến vài con cương thi ở bên cạnh Kim Bảo hóa thành than, nghĩa trang rung chuyển làm cho tất cả cương thi đều ngơ ngác.

Lý Thanh Sơn vung ra một đạo Dẫn Lôi phù, từ trên trời giáng xuống, nhưng cũng không thèm nhìn kết quả, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Trương Lan Thanh, Liễu Phong đao hóa thành một dải lụa rồi đánh xuống.

“Được!”

Hách Bình Dương lớn tiếng khen ngợi, giơ Hoàng Long Thôn Quang pháo lên, linh quang lấm la lấm tấm tụ tập lại, đầu rồng cũng nhắm vào Trương Lan Thanh.

Tuy rằng tai họa kề cận, nhưng Trương Lan Thanh là Luyện Khí sĩ tầng thứ năm, thực lực cao cường, tuy không thể cứu Kim Bảo đúng lúc bởi vì phải đối phó với bảy con cương thi, nhưng vẫn tự vệ được. Thế nhưng hắn lại nghẹt thở trong nháy mắt khi đối mặt với ánh đao đánh xuống và linh quang tỏa ra từ Hoàng Long Thôn Quang pháo, vẻ mặt hoảng sợ và khó mà tin nổi.

“Keng!”

Liễu Phong đao chém vào chỗ trước mặt Trương Lan Thanh một thước, tiếng kim loại vang lên không kém gì Lôi Minh, một thanh tiểu kiếm đột nhiên hiện ra.

Bỗng nhiên trên lưỡi đao xuất hiện một lỗ hổng to lớn, nhưng thanh tiểu kiếm cũng bị Lý Thanh Sơn đánh bay ra xa bằng lực khổng lồ, xoay tròn mất kiểm soát.

Nhờ tia sét kia, cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng nắm được qũy tích của Tiềm Ảnh kiếm.

Lúc này, Hoàng Long Thôn Quang pháo phun trào một cột ánh sáng chói mắt, bắn trúng vào tiểu kiếm ở giữa không trung, trực tiếp biến nó thành một đống sắt vụn và ngã xuống từ trên không.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ một góc trong bóng tối, một bóng người lờ mờ hiện ra rồi tung người bay về phía ngoài cửa.

Lý Thanh Sơn và Hách Bình Dương đồng thời quay đầu lại, phóng về phía mà tiếng kêu thảm thiết truyền đến, vọt tới ngoài cửa thì thấy một bóng người ở xa xa, lúc này đang lảo đảo chạy ra xa tít tắp.
“Lên!”

Hách Bình Dương bỏ Hoàng Long Thôn Quang pháo xuống, bước về phía sau Lý Thanh Sơn.

“Đi!”

Lý Thanh Sơn dừng bước lại, gạch đá dưới bàn chân nát tan, sóng rung chấn động lan tràn xung quanh, lực từ dưới đất mà lên, hắn sử dụng lực lượng toàn thân rồi đạp một cước vào bàn chân Hách Bình Dương.

Hách Bình Dương bay ra ngoài tựa như một cây hỏa tiễn, hối hả xẹt qua cỏ dại, cấp tốc tiếp cận thân ảnh đạo nhân kia, miệng nở nụ cười khẩy, hai tay tách ra, chân khí cuồn cuộn như điên đánh về hai bên huyệt thái dương của bóng người kia, “oành” một tiếng đầu lâu nổ tung.

Lý Thanh Sơn lại lộ ra vẻ thất vọng, thầm nghĩ tên cương thi đạo nhân kia quá xảo quyệt.

Hách Bình Dương khập khiễng nhấc theo một bộ thi thể không đầu quay lại, thả lên trên đất:

“Lại là giả!”
Trong thời gian phi kiếm bên người bị hủy, tâm thần bị thương, mà tên cương thi đạo nhân kia còn có thể sử dụng thân thể giả để lừa họ, còn chân thân thì nhân cơ hội đó mà bỏ chạy, chuẩn bị ổn thỏa, phản ứng cũng nhanh.

Lý Thanh Sơn nhấc Hoàng Long Thôn Quang lên để quan sát, nghe vậy thì buông tay nhún vai, ném trả Hoàng Long Thôn Quang pháo cho Hách Bình Dương.

Hách Bình Dương túm được nòng pháo, cất vào túi Bách Bảo tồi cau mày vỗ vỗ chân:

“Tiểu tử, một đạp vừa nãy của ngươi quá ác rồi!”

Bình Luận (0)
Comment