Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 217 - Chương 217: Đối Đầu Với Cương Thi

Chương 217: Đối Đầu Với Cương Thi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 217: Đối Đầu Với Cương Thi


Bên trong nghĩa trang, nắp của mấy chục chiếc quan tài đồng thời bay ra ngoài, mấy chục con cương thi trực tiếp đứng lên, mở hai mắt, duỗi hai tay, để lộ ra răng nanh, chúng mang theo cuồng phong nhào về phía bảy người trong nghĩa trang, tránh cương thi đạo nhân nghi ngờ, Hách Bình Dương không xử lý những con cương thi này, bỗng nhiên rơi vào vòng vây.

Có năm con cương thi bổ nhào về phía Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn có sự chuẩn bị từ trước, ánh đao của Liễu Phong đao ở trong tay lóe lên, phóng ra một vầng đao quang, chém về phía trước sau phải trái.

Lưỡi đao bổ lên thân thể cương thi, truyền ra âm thanh như đao cùn chặt vào gỗ, thế mà thân hình của năm con cương thi chỉ hơi chậm lại, mười cánh tay xanh tím tiếp tục chộp về phía Lý Thanh Sơn, từng chiếc móng tay dài chẳng khác nào đoản kiếm lại còn đen thui, vừa nhìn đã biết có chứa kịch độc.

Hách Bình Dương xông lên hét với Lý Thanh Sơn một tiếng:

“Chặt đầu mới có tác dụng!”

Số lượng cương thi đánh về phía hắn là nhiều nhất, có tới tám con lận, nhưng hắn bình tĩnh không sợ, nâng Hoàng Long Thôn Quang pháo lên, nện vào đầu một con cương thi ở trước mặt, tiếp theo vận chân khí vung tay quét ngang một cái, đánh bay tất cả bảy con cương thi ra bên ngoài, khiến chúng nện mạnh vào cột trụ trên quan tài, thậm chí có hai con còn trực tiếp đâm vỡ vách tường, bay ra ngoài.

Khí thế cuồng bạo, tựa như chiến thần.

Nhưng ngoại trừ một con bị hắn đánh vỡ đầu và hai con bị hắn đánh nát xương cốt khắp người, năm con khác đều bật dậy khỏi mặt đất, đứng lên một lần nữa, không sợ đau đớn, không sợ sống chết, lại nhào lên một lần nữa.

Lý Thanh Sơn được Hách Bình Dương nhắc nhở thì nghĩ thầm: Dầu gì ta cũng là người “xuyên không”, vậy mà lại quên cái này!

Hắn ôm lấy Tiểu An rồi thả người nhảy một cái.

Mười cánh tay, năm mươi chiếc móng tay chẳng khác nào miệng thú dữ, cùng chộp lại một chỗ ở dưới chân hắn. Năm con cương thi ngẩng đầu lên, đôi mắt không có con ngươi nhìn Lý Thanh Sơn ở trên không trung rồi cùng nhảy lên thật cao, thế mà đầu gối không hề cong xuống, cứ như dưới bàn chân có lò xo vậy.

Lý Thanh Sơn dùng sức đáp xuống phía dưới, giẫm nổ đầu một con cương thi, mượn lực lần thứ hai rồi xuyên thủng nóc nghĩa trang.

Tro bụi ngói nát dồn dập đổ xuống, rơi vào trong nghĩa trang cùng với ánh trăng.

Giữa không trung, Lý Thanh Sơn tay trai ôm chặt Tiểu An, tay phải nắm chặt Liễu Phong đao gác ngang trên vai, cảnh giác nhìn một lướt phía dưới, quan sát cả tòa nghĩa trang.

Bốn con cương thi kia nhảy lên thật cao, cuối cùng không đạt được độ cao như hắn thế là lại rơi xuống mặt đất.

Nhưng Lý Thanh Sơn vẫn không nhìn chúng nó, từ lúc mới bắt đầu hắn đã không để những con cương thi này ở trong mắt. Tuy rằng chúng đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng, thế nhưng không có trí khôn, không có võ kỹ, thậm chí phản ứng còn không sánh được với dã thú bình thường.

Dù là lực lượng, tốc độ hay phản ứng thì Lý Thanh Sơn đều vượt xa những con cương thi này, chỉ cần không bị hàng trăm ngàn con bao vây bọn chúng hoàn toàn không thể tạo ra tổn thương gì cho hắn.

Hắn chỉ đề phòng một người, chính là tên cương thi đạo nhi chỉ nghe thấy giọng nhưng không thấy người kia. Dựa theo tư liệu của Ưng Lang vệ, người này biết Nặc Hình thuật, sở hữu một thanh Tiềm Ảnh kiếm, vô cùng am hiểu việc đánh lén.

Chung quanh nghĩa trang có gió thu hiu quạnh cuốn sạch cỏ dại và cây khô, nhưng lại không có một bóng người nào.
Cuối cùng, hắn khóa chặt khí tức lên người Hách Bình Dương. Nếu hắn là cương thi đạo nhân, lúc này mà muốn giành được thắng lợi thì sẽ có hai lựa chọn, một là gϊếŧ người yếu nhất trước, làm suy yếu thực lực đối thủ. Một lựa chọn khác chính là trực tiếp gϊếŧ kẻ mạnh nhất, đạt được ưu thế tuyệt đối.

Nhưng nếu gϊếŧ từ tên yêu nhất gϊếŧ lên thì sẽ bại lộ thân thể chính mình, tiêu hao chân khí của mình, thậm chỉ còn để lại sơ hở để rồi bị kẻ mạnh nhất gϊếŧ chết, vậy nên lựa chọn tốt nhất chính là tìm cơ hội làm Hách Bình Dương bị thương nặng.

Hách Bình Dương và Lý Thanh Sơn đã chuẩn bị từ lâu, mà thực lực lại cường hãn nên không sợ những con cương thi này. Thế nhưng đám người Triệu Lan Thanh lại không thoải mái như vậy, tai họa sát nách, họ vừa bắn ra toàn bộ Hỏa Nha tiễn, làm sao kịp đổi hộp tiễn.
Thế là mấy chục con cương thi nhào lên từ bốn phương tám hướng, rõ ràng là thứ đần độn không có trí khôn, nhưng lại rất có chiến thuật mà tách năm người họ ra, tựa như quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh. Thực lực của Kim Bảo là yếu nhất, lăn một vòng cực kỳ chật vật, mười móng tay sắc nhọn của con cương thi cắm sâu vào chỗ hắn vừa đứng lúc nãy, chậm một chút thôi thì kết quả chính là bị phanh ngực mổ bụng rồi. Hắn còn chưa kịp đứng dậy thì lại có ba con cương thi vươn nanh vuốt ra và nhào tới, hắn khϊếp sợ đứng sững tại chỗ, không có vũ khí, chỉ dùng mỗi nắm đấm thì sao có thể chống trả lại những con cương thi này, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết mà thôi.

Kim Nguyên lớn tiếng kêu lên:

“Kim Bảo!”

Bình Luận (0)
Comment