Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười:"Ba mươi năm, một trả một!"Thời hạn Năm mươi năm, ngay lập tức bị hắn rút ngắn xuống gần một nửa, loại tự tin hoặc là ngông cuồng như vậy khiến cho mấy vị đệ tử chân truyền đều vì thế mà cảm thấy choáng váng.
Chỉ dùng thời gian ba mười năm, từ đăng đường đệ tử trở thành chân truyền đệ tử, chuyện như vậy, từ trước tới nay trong Vạn Tượng tông sợ rằng đều chưa từng có xuất hiện qua lần nào.
Nếu như phải so sánh thì ngược lại là đem nguyên anh tu luyện đến Dương thần còn dễ dàng hơn một chút, nhưng dù cho là kinh tài tuyệt diễm hay thiên tài tuyệt thế, cũng cần phải có một lượng lớn tài nguyên đến chống đỡ, hơn nữa ngày đêm tu luyện khổ cực thì may ra mới có cơ hội.
Trong quá trình này, tuyệt đối không có thời gian và tinh lực để hoàn thành những nhiệm vụ của tông môn.
Nguyễn Dao Trúc vốn dĩ còn muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng thấy dáng dấp hăng hái của Lý Thanh Sơn, lại nhớ tới những việc đã xảy ra ở Nguyên Từ Sơn, thì lại cắn môi trầm mặc lại, khe khẽ lắc đầu.
Nhâm Ngao Du cười nói:"Tiểu tử, ta tự nhận bản thân đã đủ cuồng dã, không nghĩ tới ngươi so với ta lại càng ngông cuồng hơn! Ngươi cũng biết nguy hiểm trong này lớn đến mức nào sao?"Lý Thanh Sơn cũng cười nói:"Coi như là thua cũng không đến nỗi mất mạng, không đáng để coi là nguy hiểm gì, lại có thể sớm có được một ít tài nguyên, đối với việc tu hành mà nói cũng đều là chuyện hữu ích.
Đương nhiên, nhạc sư huynh phải đồng ý cho ta mượn mới được.
"Bì Dương Thu không nhịn được vỗ tay nói:"Hay lắm!"Lần này ngược lại là làm khó Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nếu là chỉ cho mượn rất ít Thanh Ngọc bài, như vậy mấy chục năm sau, đối với người như Lý Thanh Sơn mà nói thì không đáng là gì.
Nếu là cho mượn nhiều, như vậy ngay lập tức sẽ có thể chuyển hóa thành một lượng tài nguyên lớn, nhanh chóng tăng cao tu vi, dù cho cuối cùng bị thua, cũng chưa chắc đã là tổn thất.
Mà ở tình huống đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, Nhạc Thiên nếu như không dám đánh cược, thì chính là sẽ bị mất mặt, vì lẽ đó mà hiện tại hắn muốn cho mượn cũng phải cho mượn, mà không muốn cho mượn cũng phải cho mượn.
Nụ cười trên mặt Nhạc Thiên càng thêm tươi lên, con mắt híp thành một đường sáng lên lấp lánh:"Ngươi muốn đánh cược bao nhiêu?"Tiểu tử này quả nhiên không hổ là dân cờ bạc mà hắn vừa ý.
Trong lúc vô tình, trận đánh cược này dĩ nhiên là đã được bắt đầu rồi, hắn hiện tại muốn chiếm thế thượng phong một lần nữa, nhất định phải đem tiền cược của một ván này tăng lên tới mức làm cho đối phương sinh ra sợ hãi, ép vỡ phòng tuyến tâm lý của đối phương, khiến đối phương sinh ra dao động.
Đây là thủ đoạn thường thấy nhất mà cũng là hữu dụng nhất trong sòng bạc, mà thân là Nhân Hoàng, hắn ở phương diện này cũng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Lý Thanh Sơn nói:"Ngươi dám cho ta mượn bao nhiêu?"Lần này, ngay cả người thâm trầm lạnh lùng như Lãnh Uyên cũng đều phải thay đổi sắc mặt, mọi người đều ý thức được trận đánh cược giống như chuyện cười này, sợ rằng sẽ biến thành một trận đánh cược kinh thiên động địa.
Nhạc Thiên cũng hết sức bất ngờ, hắn vốn dĩ chỉ là vì bị thua một trận ở trên người Lý Thanh Sơn, không nhịn được nên muốn lấy lại mặt mũi, không nghĩ tới ngược lại bị lời nói của Lý Thanh Sơn làm cho hoảng sợ.
Người nam tử thanh tú đẹp đẽ trước mặt này, không còn là cùng họ đánh bạc chơi đùa một ít tiền đặt cược nho nhỏ, mà là dân cờ bạc đứng ở chiếu bạc đối diện, cùng hắn đứng ngang hàng, thậm chí là ở trên cao nhìn xuống nhìn hắn mà nói:Ngươi đủ can đảm cho ta mượn bao nhiêu, ta liền dám đánh cược với ngươi bấy nhiêu.
Đến đây đi, để ta kiểm tra lòng can đảm của ngươi!"Thú vị, thật là cực kỳ thú vị!"Nhạc Thiên cất tiếng cười to, thậm chí khua tay múa chân lên, trạng thái cực kỳ vui thích.
Lý Thanh Sơn ôm cánh tay mà đứng, Nhạc Thiên bỗng nhiên áp sát, dựng thẳng lên một ngón tay:"Một ngàn!"Nguyễn Dao Trúc ngẩn ra, một trận đánh cược thiện ác kia của nàng, gần như là đồng thời thắng cả nhóm bốn người Nhạc Thiên, mà số lượng Thanh Ngọc bài thắng được cũng không được tới một ngàn.
Dù cho là đối với đệ tử chân truyền thì một cái Thanh Ngọc bài cũng là rất quý giá, huống chi Lý Thanh Sơn chỉ là một cái tu sĩ Nguyên Anh.
Lý Thanh Sơn đưa tay:"Đem ra!""Ngươi thua rồi, chính là hai ngàn, nhất định phải thanh toán ngay tại chỗ, nếu không thì.
"Nhạc Thiên dùng cái kia một ngón tay ở trên cổ nhẹ nhàng vạch một đường:"Không có ai có thể nợ ta một món nợ cờ bạc được!"Lý Thanh Sơn nhe răng nở nụ cười:"Nếu như ta không trả nổi, ta sẽ để mặc cho ngươi tùy ý chém giết!"Muỗi nhiều hơn cũng không cắn thêm được, đã có nợ thì không lo là nhiều hay ít.