Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2318 - Chương 2330: Phiền Phức Lớn

Chương 2330: Phiền Phức Lớn

Hai ngàn cái Thanh Ngọc bài, đối với người khác tới nói, là một con số đáng sợ, nhưng nếu là đối với Lý Thanh Sơn mà nói, thì hắn còn cảm thấy vẫn còn chưa đủ nhiều.

Cũng không phải hắn thật sự tràn đầy tự tin như thế, có thể trong vòng ba mươi năm trở thành đệ tử chân truyền trong Vạn Tượng tông, thậm chí cho đến tận bây giờ mà nói thì hắn đối với quy củ trong Vạn Tượng tông đều chỉ biết được rất ít.

Nhưng mà căn cứ vào suy đoán của La Hầu Tiểu Minh, hắn cùng với Ma thần Cùng Kỳ ước hẹn năm trăm năm, đặt ở trong Nhân Gian gần như cũng là cùng một khoảng thời giống nhau.

Hoặc là hắn có thể xử lý Ma thần Cùng Kỳ, như vậy dù cho hắn thua trận đánh cược này, cũng hoàn toàn không cần lo lắng; hoặc là hắn bị Ma thần Cùng Kỳ xử lý, mà nếu đã như vậy thì một cái Nhạc Thiên sư huynh lại được coi là cái đinh gì nữa, có bản lĩnh thì đến Khuynh Kỳ Sơn tìm hắn đòi nợ, đồ khốn nạn!Hắc, sợ rằng tông chủ của Vạn Tượng tông cũng không bản lãnh này đi, có thể nói trận này đánh cược đã tăng thêm một sự giúp đỡ lớn cho trận cá cược của hắn và Ma thần Cùng Kỳ, hoàn toàn là trăm lợi mà không có một hại.

Cũng không phải Nhạc Thiên ngu xuẩn, Lý Thanh Sơn thông minh, ai mà có thể nghĩ tới một cái tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ, lại sẽ cùng một vị Ma thần dính líu đến nhau, còn gánh vác một trận cá cược gần như không thể thắng lợi như vậy được.

Cho nên nói, người cần phải có chí hướng lớn, dù cho nó sẽ mang đến phiền phức lớn lao, nhưng khi ngươi có một cái phiền phức lớn thì phiền toái nhỏ liền không phải phiền phức.

Nếu như ngươi có thể giải quyết phiền phức lớn như vậy, phiền toái nhỏ liền không đáng kể chút nào.

Nếu như ngươi bị giải quyết, phiền toái nhỏ cũng tương tự, không được tính là gì.

Nhạc Thiên vỗ vỗ Tam Túc Kim Thiềm, từ trong miệng cóc phun ra một ngàn cái Thanh Ngọc bài, chính hắn tự tay giao chúng cho Lý Thanh Sơn.

Nhìn dáng vẻ Lý Thanh Sơn đang vui vẻ đếm số lượng Thanh Ngọc bài, thật giống đã thắng được trận đánh cược này, đang tính xem chính mình thắng được bao nhiêu.

Hắn đột nhiên cảm giác có chút chột dạ, là một dân cờ bạc, hắn biết rõ cái cảm giác này đáng sợ đến mức nào, nhưng cùng lúc hắn lại càng thêm hưng phấn, không thể khiến người sản sinh ra cái cảm giác đánh bạc này căn bản là không tính là đang đánh bạc, chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi tẻ nhạt mà thôi!Lý Thanh Sơn chăm chú đếm lại hai lần, lại mời Nguyễn Dao Trúc hỗ trợ giám định một chút, nhìn bên trong có "đồ giả" hay không, sau đó mới hài lòng đem Thanh Ngọc bài bỏ vào trong chiếc nhẫn tu di.

"Vui vẻ không hề biết mệnh trời, đánh cược thắng bại tranh sống chết!"Nhạc Thiên ầm ĩ hát vang, cả người trở lại trên lưng Tam Túc Kim Thiềm, hừ một tiếng, Kim Thiềm nhảy vào biển rộng.

"Ha ha ha, tiểu tử, hi vọng ngươi có thể giành được chiến thắng!"Nhâm Ngao Du cười to ba tiếng, rời đi trong không trung.

"Ngươi tự lo liệu đi.

"Lãnh Uyên cảnh cáo một tiếng, sau đó cũng rời đi.

Bì Dương Thu tiến lên vỗ vỗ vai Lý Thanh Sơn:"Chúng ta sẽ còn có thể gặp lại.

"Trong nháy mắt, trên bờ biển liền chỉ còn dư lại Lý Thanh Sơn cùng với Nguyễn Dao Trúc, còn có Cửu Thải Lộc.

Nguyễn Dao Trúc trách mắng:"Ngươi không nên đánh cược!"Lý Thanh Sơn nhún vai một cái:"Ta đã đánh cược rồi.

""Nam nhân a!"Nguyễn Dao Trúc khe khẽ thở dài:"Ngồi thuyền đến Vạn Tượng tông còn lâu lắm, ta tiễn ngươi một đoạn đường đi!"Lý Thanh Sơn nhìn “vật cưỡi” duy nhất ở nơi này, nếu có thể ngồi chung một ngựa với nàng ấy hình như rất tốt.

Cửu Sắc Lộc đột nhiên giận tím mặt, đầu đong đưa như muốn dùng sừng trên đầu húc hắn:“Ngươi đừng mơ!”Ban đầu Lý Thanh Sơn không nhất định phải cưỡi nàng, nhưng khi nghe thấy vậy lại muốn cưỡi chung với nàng ấy hơn.

Tuy nhiên giờ lại không thể cưỡi được, dù gì cảnh giới của đối phương cũng cao hơn mình rất nhiều, nếu thực sự phải đánh thì mình chưa chắc đã là đối thủ của nàng.

Với lại “cưỡi hươu còn phải ngó mặt chủ”.

Nguyễn Dao Trúc mỉm cười, nói:“Để ta đi trước dẫn đường mang theo ngươi bay qua đó luôn, cũng nhanh hơn ngồi thuyền.

”“Vậy xin cảm tạ!”Lý Thanh Sơn dùng hai tay ôm quyền, mỉm cười nói:“Vốn dĩ ta cũng có vật cưỡi, nhưng lần này đi vội nên không kịp dẫn theo.

”Cửu Sắc Lộc kiêu căng ngẩng cao đầu, nói:“Chẳng biết là dã thú nào?”Lý Thanh Sơn chỉ cười, đáp:“Không phải dã thú, là điểu, đó là một con Phượng Hoàng.

”Cửu Sắc Lộc bất ngờ, sau đó bật cười to mất hết hình tượng.

Nếu bây giờ nàng hóa thành hình người thì chắc chắn sẽ ôm bụng cười lăn lộn:“Phượng Hoàng, ha ha ha, tiểu tử nhà ngươi rất biết nói phét đấy!”Phượng Hoàng được coi là vua của bách điểu, đứng đầu giới chim muông nên tất nhiên huyết thống của Phượng Hoàng cũng thần thánh, cao quý hơn Sắc Cửu Lộc nhiều.

Nhưng loài dực điểu này xưa nay nổi tiếng với tính cách cao thượng, ngay cả tiên nhân cũng chưa chắc có thể hàng phục làm vật cưỡi được.

Huống hồ đây chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ, còn là một tên nam nhân thối nữa!

Bình Luận (0)
Comment