Lý Thanh Sơn bật cười thở dài:“Vốn dĩ còn một đầu ngưu nữa, tiếc là đã làm mất rồi.
”Nguyễn Dao Trúc đột nhiên nhận ra khi hắn nói những lời này, tuy trên mặt hắn vẫn giữ vững nụ cười nhưng ánh mắt hắn rất kỳ lạ.
Dường như đang thổn thức và tràn ngập vẻ khát khao.
Lúc này thuyền lớn đã bắt đầu khởi hành, nàng nói:“Chúng ta đi thôi!”Cửu Sắc Lộc nhẹ nhàng nhảy bật lên giữa không trung, bắt đầu châm chọc:“Lý Thanh Sơn, mong là ngươi có thể được nhìn thấy vật cưỡi Phượng Hoàng của ngươi nhanh một chút, để ta xem xem là con Phượng Hoàng nào có mắt như mù thế.
”Lý Thanh Sơn bay sát theo sau, mỉm cười nói:“Sau này sẽ có cơ hội.
”“Hắt xì!”Ở một nơi trong ba ngàn thế giới, con Phượng Hoàng có mắt như mù nào đó đột nhiên hắt hơi.
Bay qua biển rộng mênh mông, khi màn đêm phủ xuống, chúng tinh tỏa ra vầng sáng, trăng sáng tỏ chiếu rọi qua từng đỉnh vân sơn trắng nõn.
Ban đầu Lý Thanh Sơn định hỏi thăm Nguyễn Dao Trúc một số tình huống ở Vạn Tượng Tông, nhưng hắn chợt phát hiện mình không thể nào chen miệng vào được.
Vì Nguyễn Dao Trúc đang luôn miệng phê bình hắn không nên đánh cược với Nhạc Thiên.
Rồi nàng lại tách đề tài đó thành “Nhạc Thiên” và “đánh cược”.
Đầu tiên nàng nói về mặt không tốt của đánh cược, rồi còn kể ra một chuỗi ví dụ sâu sắc; sau đó lại nói tới thanh danh của Nhạc Thiên ở Vạn Tượng tông, kể rằng hắn giỏi đánh cược thế nào.
Cuối cùng gộp hai đề tài đó lại, nói với hắn không nên đánh cược, cũng không được đánh cược với Nhạc Thiên.
Toàn bộ quá trình nói luận cứ chặt chẽ, ví dụ dẫn chứng rõ ràng, chỉ sợ ngay cả một tay chơi cờ bạc lâu năm nghe nàng nói xong cũng phải hối hận quay lại con đường đúng đắn.
Lúc này Lý Thanh Sơn mới phát hiện, hóa ra một người bình tĩnh chất phác như thế lại nói rất nhiều, vì thế tỏ ra hứng thú đánh giá khuôn mặt nàng.
“Cuối cùng ngươi có nghe ta nói không?”Nguyễn Dao Trúc tức giận nói, hiển nhiên nàng không ngốc, nhưng nàng lại có một trái tim thủy tinh.
Lý Thanh Sơn vội nói:“Dĩ nhiên là nghe, có cần ta nói lại một lần không.
” “Không cần.
” Nguyễn Dao Trúc tức giận nói.
“Đừng nóng, tuy đánh cược có rất nhiều chỗ không tốt, nhưng lần này ngươi cũng thắng một ván rồi mà? Với lại còn là tay không bắt lang nữa!”Nguyễn Dao Trúc không giấu giếm chuyện đám người Nhạc Thiên đánh cược, ngay cả cuối cùng mình thắng một đống lớn Thanh Ngọc Bài cũng không che giấu.
Nàng định dùng việc này để khiến Lý Thanh Sơn ghét đánh bạc.
Tuy Lý Thanh Sơn rất cảm động và tin tưởng vào sự thẳng thắn của nàng, cũng không hề tỏ ra tức giận khi bị coi là công cụ đánh bạc, cuối cùng còn giúp nàng đánh thắng một ván nữa.
Không thì chắc chắn sẽ khiến cho tên Nhạc Thiên kia được đắc ý.
Nguyễn Dao Trúc nghiêm mặt nói:“Thắng hay thua trong đánh bạc không phải thắng thua trong trò chơi.
Nếu ngươi thắng thì ngươi sẽ đánh cược tiếp, mãi tới khi thua hết sạch những gì ngươi từng thắng được trước đó.
Trong con đường tu hành này cần phải tích lũy lâu dài và sử dụng trong một lần, loại tính toán định đi đường tắt này gần bằng với tà đạo.
Sau này ắt sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ quá trình tu hành của ngươi.
”“Ngươi nói phải.
”Lý Thanh Sơn bội phục với kiến thức của nàng:“Nhưng trong cuộc đời này con người không thể không bao giờ đánh cược được, thậm chí nếu không đánh cược thì không thể bước lên phía trước.
Đừng nói là thua hết sạch, cho dù thua cả cái mạng cũng không thấy đáng tiếc.
Ngươi từng là công chúa cao quý, được muôn ngàn sủng ái.
Mà giờ ngươi lại vào được tông môn lớn như Vạn Tượng tông, chỉ trong thời gian ngắn đã vượt qua được năm lần thiên kiếp trở thành đệ tử chân truyền.
Trên đời này không phải ai cũng có phúc duyên và thiên phú đó như ngươi.
”Nguyễn Dao Trúc im lặng một lúc, rồi thở dài:“Ngươi nói đúng, ta thực sự may mắn hơn rất nhiều ngươi.
Ta không biết ngày xưa ngươi đã từng trải qua những chuyện gì, nhưng hôm nay ngươi đã đi tới bước này rồi, sẽ nhanh chóng trở thành đệ tử đăng đường của Vạn Tượng tông.
Và ngươi còn có khả năng rất lớn trở thành đệ tử chân truyền nữa, không lẽ không thể bỏ qua, nhất định phải đánh cược một ván hay sao?”Lý Thanh Sơn bật cười, nói:“Nếu ngươi biết ta đi tới con đường này thế nào thì chắc sẽ không khuyên ta tỉnh táo lại đâu.
Nhưng có vài lời ngươi nói rất đúng, một khi đã bắt đầu đánh cược thì không thể dừng lại được nữa.
Nếu không là người thắng cuối cùng thì phải sảng khoái thua cho hết”Nguyễn Dao Trúc thương xót, nói:“Sống như vậy không cảm thấy mệt mỏi sao?”Lý Thanh Sơn nói: “Tuy khổ, nhưng rất thú vị.
”Nguyễn Dao Trúc trừng mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng nàng vẫn nói:“Ngươi là người tốt, ta mong là người có thể thắng cho tới cuối.
”Lý Thanh Sơn nói:“Xin nhận lời chúc của ngươi.
”“Sắp tới Vạn Tượng tông rồi.
”Cửu Sắc Lộc tung người xuyên qua biển mây, Lý Thanh Sơn cũng bay xuống đằng sau.
Khung cảnh trước mắt hắn sáng lên, chỉ thấy ở xa xa trong biển mây xuất hiện từng ngọn lửa sáng ngời chiếu sáng màn đêm đen đang bao phủ, tựa như ảo ảnh.