Càng tới gần ngọn lửa kia, Cửu Sắc Lộc càng hạ thấp độ cao, gần như chạy trên mặt biển.
Mỗi một cái giẫm chân đều tạo ra từng luồng sóng lớn dập dềnh, nhanh chóng phóng ra ngoài khơi.
Lý Thanh Sơn dần dần nhìn thấy rõ dáng vẻ thực sự của ngọn lửa kia, hắn bắt đầu thấy nghi ngờ ánh mắt của mình.
Bởi vì đó không phải là một hòn đảo tiên mờ mịt yên tĩnh như trong tưởng tượng của hắn, mà là một tòa thành lớn huy hoàng.
Từng tòa lầu cao chọc trời vươn lên nhưng lại nhìn thấy rất nhiều rường cột chạm trổ, mái cong vòm góc, khắp nơi tràn ngập những vườn hoa lơ lửng trên không, mọc đầy rẫy hoa cỏ cây lá tựa như một công viên cổ điển lập thể được tạo ra.
Giữa các lầu các cao lớn được nối bằng cây câu dài, dưới cầu là dòng sông uốn lượn, nước hồ dài liên miên tựa như sợi dây chuyền trân châu.
Rồi bỗng hóa thành một thác nước lớn cao trăm trượng, giống con Ngọc Long đang bay vọt lên trên, tiếng sóng nước vỗ vào nhau lớn tới mức đứng cách trăm dặm cũng nghe thấy.
Tòa này nguy nga hơn so với bất kỳ thành phố nào khác hắn từng thấy ở kiếp trước và kiếp này.
Đỉnh núi nằm ở trung tâm hòn đảo có một tòa nhà cao tầng cao nghìn trượng, ngoài sự to lớn hùng vĩ ra còn mang dáng vẻ hiên ngang, phần chóp tòa lầu đã chọc vào tầng mây, tất cả những kiến trúc khác đều giống như các vì sao vây quanh mặt trăng mà vây xung quanh nó.
Nguyễn Dao Trúc kiêu ngạo giới thiệu:“Thế nào, có phải bất ngờ lắm không.
Tòa cao cao kia là thánh địa quan trọng nhất Vạn Tượng Tông… Thiên Thư Lâu… Sau này ngươi sẽ thường xuyên tới đó, không biết ngươi sẽ chọn cuốn thiên thư nào đây?”…Trong màn mây đen dày đặc có từng tia mưa phùn rơi xuống, không khí ngày càng ẩm ướt mát mẻ, linh khí nồng đậm khiến tinh thần người ta cảm thấy thoải mái.
Cảm giác hô hấp cũng thông thuận và dễ chịu hơn.
Cửu Sắc Lộc thả chậm bước chân, lộc cộc bước qua cây cầu đá hùng vĩ dài nghìn trượng, rộng trăm trượng tới tòa thành bên dưới Vạn Tượng.
Thác lớn chảy xuôi xuống hai bên thành cầu, chảy thẳng vào thâm cốc tối om.
Có lẽ do trời đã khuya nên không có ai qua lại trên cầu đá.
Tòa thành trì nhìn từ xa vô cùng huy hoàng nhưng lại khá yên tĩnh trong tiếng thác chảy ầm ầm.
Mặc dù Lý Thanh Sơn không quá hiểu biết về Vọng Khí thuật, nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí đang ngưng kết xông thẳng lên bầu trời.
Đây không phải thành quách của phàm nhân, mà là thánh địa tập trung của tu hành giả.
“Ta sẽ đưa ngươi tới đó, quy trình tiếp nhận thế nào ngươi cũng biết rồi, chờ ngươi lấy được thân phận đệ tử đăng đường xong thì có thể tới Bách Thảo viên của ta để thăm thú.
Có lẽ ta có thể cho ngươi một công việc.
“Bách Thảo viên.
”Lý Thanh Sơn gật đầu ra vẻ đã nhớ, rồi nâng mắt nhìn Nguyễn Dao Trúc cưỡi hươu đi xa.
Hắn đi một mình vào trong thành Vạn Tượng.
Địa hình trong thành rất phức tạp, khúc chiết quanh co tựa như mê cung, khi thì phải đi xuyên qua vườn cây, khi thì phải đi xuống dưới cầu.
Hắn không thể phi hành ở đây được nên chỉ đành dựa vào năng lực suy diễn mạnh mẽ của Linh Quy thì mới tìm được con đường đi tới tòa Thiên Thư lâu cao chọc trời kia.
Trên đường hắn gặp được mấy đội hộ vệ tuần tra, Lý Thanh Sơn nghi ngờ bọn họ đều là thủ hạ của Lãnh Uyên nên đã cẩn thận tránh đi hết, tránh gây ra phiền phức.
Hắn không định tới Thiên Thư Lâu, bây giờ hắn chưa có đủ tư cách, chỉ có đệ tử chính thức mới có tư cách vào trong thánh địa Vạn Tượng tông.
Mà đệ tử đăng đường lại thuộc giới hạn thấp nhất.
“Ngươi chính là Lý Thanh Sơn, người đứng đầu cuộc khảo hạch nhập môn phải không.
Sao lại tới đây sớm vậy?”Trong sảnh lớn vắng lặng trống trải, sắc mặt của tu sĩ phụ trách tiếp đón lạnh lùng như băng.
Hiển nhiên việc Lý Thanh Sơn đột nhiên tới đã làm rối loạn một số sắp xếp của hắn, sau khi xác nhận tên Lý Thanh Sơn xong mới hiền hòa hơn một chút.
Tuy có rất nhiều đệ tử đăng đường trong Vạn Tượng tông, nhìn thấy đệ tử chân truyền cũng phải gọi nhau huynh đệ, nhưng thân phận và địa vị của người tiếp đón ở Vạn Tượng tông cũng chỉ mới là đệ tử đăng đường mà thôi.
Lý Thanh Sơn nói:“Nhạc Thiên sư huynh muốn đánh cược với ta nên đã giục ta tới đây nhanh hơn.
”“Thì ra là vậy.
”Trên mặt nam tu sĩ xuất hiện thêm chút ý cười, tựa như đang thương hại hắn:“Ngươi chưa nhập môn đã dám đánh cược với Nhạc Thiên sư huynh rồi, đúng là to gan.
”Ngay cả nội dung đánh cược là gì cũng không hỏi, tựa như đã xác định Lý Thanh Sơn chắc chắn sẽ thua vậy.
Với lại hắn cũng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh nhỏ nhoi mà thôi, tiền được cược có nhiều bao nhiêu cũng chỉ được coi như đang bị Nhạc Thiên sư huynh trêu chọc.
Trái lại còn kể ra rất nhiều câu chuyện về Nhạc Thiên, những ván cược mạo hiểm kích thích hầu như đều chấm dứt với sự thắng lợi của Nhạc Thiên.
Đối thủ của Nhạc Thiên thậm chí còn có cả Nhân Tiên và Quỷ Tiên, trong đó có tên của một người khiến Lý Thanh Sơn nghe mà giật mình như sấm đánh ngang tai.