Dòng người tới lui trên quảng trường, náo nhiệt đến lạ thường, còn có rất nhiều người đang đứng quan sát bên dưới vách đá, cảnh tượng này lập tức đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, không hẹn mà cùng nhau kêu lên một âm thanh đầy ngạc nhiên.
Bỗng chốc toàn bộ quảng trường đều bị kinh động.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, cùng nhìn theo những ánh mắt đang nhìn lên trên vách đá và chú ý đến một cái họ tên có màu vàng nhạt.
"Lý Thanh Sơn, đó là ai vậy?""Chưa từng nghe nói qua.
Ở bên trong của thế hệ 'Thị Giả', cũng chưa bao giờ được nghe qua có một vị như vậy.
Chắc là người mới tới rồi, khảo hạch nhập môn không phải mới đây hay sao.
""Vừa mới khảo hạch xong, tiếp đón thuyền vừa mới cập bến, không phải là đám người ngươi nhìn thấy trước vách đá hay sao.
Hiện tại còn đang cùng người tiếp dẫn đi thăm quan du ngoạn khắp mọi nơi, làm sao có thể chỉ trong phút chốc đã thu được nhiều cống hiến như vậy.
Nhất định là 'Thị Giả đệ tử' đã đạt được một loại cơ duyên nào đó, trong môn phái có mấy vạn Thị Giả, ngươi làm sao nhớ hết được tất cả chứ?""Có lẽ là vậy! Nhìn xem, hắn vẫn còn đang tiến lên trên kìa! Chao ôi, cấp bậc sao lại tăng nhanh như vậy, vừa nãy ta vẫn còn là sư huynh, mà bây giờ đã trở thành sư đệ của hắn rồi! Rốt cuộc là có được cơ duyên gì mà lại có thể liên tục không ngừng thu được nhiều cống hiến như vậy chứ!"Sau khi tiêu hao hết tất cả những cống hiến đã tốn biết bao công sức để thu thập được trong một đêm, tốc độ thăng tiến danh vọng của "Lý Thanh Sơn" đã không tăng nhanh như vậy nữa, nhưng vẫn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, chầm chậm mà kiên định leo lên trên cao, vượt qua hết vị sư huynh này đến vị sư huynh khác, lại có thêm nhiều vị sư đệ này đến vị sư đệ khác, khiến cho tất cả mọi người đều phải há mồm trợn mắt nhìn.
Hai vị huynh đệ Nhiếp Tu Văn và Nhiếp Tú Võ đang sánh vai với nhau trước vách đá, đệ đệ Nhiếp Tú Võ bởi vì mặt trắng, vết sẹo lưu lại do bị Lý Thanh Sơn đánh đập dã man vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn, ca ca Nhiếp Tu Văn có một khuôn mặt đen, đúng là nhìn không ra.
Sau một trận tranh giành cấu xé lẫn nhau vậy mà bọn họ không có giải tán, di chuyển trải qua một đêm nửa ngày, bọn họ lại hòa thuận như trước, vẫn cứ là ngươi tốt ta tốt, hai huynh đệ tốt.
Dựa vào thông lệ, các đệ tử phụ trách tiếp dẫn mọi người đi quan sát và du ngoạn ở bên trong của Vạn Tượng thành, khu quảng trường này là điểm dừng chân đầu tiên, chủ yếu là xem "Vạn Tượng bảng", để cho bọn họ hiểu rõ địa vị thân phận của chính mình ở trong môn phái, đồng thời khơi dậy một chút động lực.
Bởi vì hai huynh đệ có tu vi cao, đã bị tụ lại ở đám người hàng trên cùng, ngẩng đầu lên nhìn về cái tên kia, không khỏi há hốc miệng, cùng với cái tên kia càng ngày càng leo lên cao, đầu của bọn họ cũng càng ngẩng càng cao, miệng thì mở càng lúc càng to.
"Ca ca, đó là Lý Thanh Sơn sao?""Ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai nữa chứ! Hừ, bị thua trong tay của hắn cũng không xem là oan uổng.
""Các ngươi là cùng một nhóm, có biết lai lịch của vị Lý sư đệ này là như thế nào không?"Đệ tử phụ trách tiếp dẫn chính là vị mà đêm hôm qua nhìn thấy Lý Thanh Sơn, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc:"Đêm hôm qua rốt cuộc hắn đã chạy đến nơi nào, tại sao chỉ trong một đêm đã tích lũy được nhiều cống hiến đến như vậy chứ? Cứ tiếp tục như thế này, thì không cần mất quá nhiều thời gian, ta gặp hắn nhất định phải gọi một tiếng 'Sư huynh'.
"Hai huynh đệ nhìn nhau, bọn họ cũng đã nghe nói qua về trận đánh cược này, suy cho cùng thì Nguyên Anh tu sĩ, Nhạc Thiên cùng Lý Thanh Sơn cũng đều không có hạ thấp giọng hết sức.
Nhưng bọn họ quyết định ít nói thì vẫn tốt hơn, Nhạc Thiên thì không cần đề cập tới, chỉ một mình Lý Thanh Sơn cũng đã không dễ để đắc tội rồi.
"Bẩm báo sư huynh, chúng ta hiện cũng không rõ lắm.
""Các ngươi không muốn nói thì thôi đi, đừng dùng những lời này để làm lấy lệ với sư huynh ta!"Đệ tử tiếp dẫn có chút không hài lòng, nhưng cũng không thể ép buộc, tuy rằng một trong hai người này là thị giả, một là tạp dịch, nhưng dựa vào phần tu vi như này, trở thành đăng đường đệ tử cũng chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Tô Đồng có dị năng về phương diện này, hôm qua đã nghe rất rõ ràng, còn nghi ngờ là vị Nguyễn Dao Trúc, Nguyễn sư tỷ đã giúp đỡ bọn họ:“Chao ôi, quả nhiên là hóng mát ở bên dưới cây đại thụ thật tốt, ta cũng phải nhanh chóng tìm được cây đại thụ để kề cạnh thôi!"Trong đám đông phía sau, trong từng khuôn mặt hiện lên vẻ yêu thích và ngưỡng mộ, một tia thù hằn nổi lên trong con mắt của một vị "hòa thượng", đầu của hắn trọc lốc, nhưng trên người lại mặc một chiếc áo đạo bào, chính là một vị đạo sĩ bị thiếu đốt toàn thân với những bắp thịt cháy sém.