Bởi vì tấm lòng nhân từ của Lý Thanh Sơn, hắn phải gắng gượng lắm mới bảo vệ được một mạng này, suýt chút nữa đã bò ra khỏi Nguyên Từ Sơn, mà trong tay cũng không có nổi nửa viên Nguyên Từ thiết, nhờ vào lời hứa của Nhạc Thiên đối với Nguyễn Dao Trúc mà đã may mắn vượt qua được kỳ khảo hạch để nhập môn.
Hắn có thân thể và khí phách dũng mãnh, tràn đầy tinh lực, khôi phục bề ngoài nhanh hơn so với hai huynh đệ Nhiếp gia, nhưng chỉ là tóc và lông mày không có cách nào mọc dài ra lại trong thoáng chốc được, nội thương lại càng vô cùng nghiêm trọng.
Đạo hạnh không chỉ bị tổn hại vô cùng lớn mà tuổi thọ cũng bị ảnh hưởng, trong lòng vô cùng hận Lý Thanh Sơn, bởi vì sợ hai huynh đệ kia lén lút ra tay đối phó với hắn nên đã ẩn náu trong đám người, chốc chốc lại bị liếc mắt, khiến hắn không khỏi xấu hổ và giận dữ vô cùng!Mắt thấy kẻ thù đang dần dần đề thăng danh vọng, nhưng chính mình lại phải bắt đầu làm tạp dịch, trong lòng đã hận lại càng thù hận thêm, lục phủ ngũ tạng như dao cắt, như thiêu đốt, gây ra tình trạng thương tích bên trong cơ thể, sắc mặt thì lúc xanh lúc đỏ.
Hai huynh đệ kia dường như cảm nhận thấy được, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một cái đầu trọc dần dần lui về phía sau đám người, ở khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh:"Phong hỏa của huynh đệ chúng ta cùng tấn công há làm sao lại có thể dễ dàng chịu đựng như vậy, bây giờ gió thổi nát xương, lửa độc công tâm, còn dám uổng động tâm ma, lão tiểu tử ngươi cũng đừng hòng lại có thể vượt qua được bốn lần thiên kiếp ở đời này!"Lão đạo vạm vỡ kia lặng lẽ rút ra khỏi đám đông, kéo lấy một người và hỏi:"Cho hỏi có thể gặp được Nhạc Thiên sư huynh ở đâu vậy?""Ngươi là mới đến đây phải không! Hỏi cái này để làm gì?""Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Nhạc Thiên sư huynh.
""Vào lúc này, thì có lẽ là đang ở Loạn Mệnh Phường đó!"Không giống với các môn phái khác, Vạn Tượng thành không phải là nơi tu hành khép kín, mà luôn luôn mở cửa cho tất cả mọi người tu hành, những người tu hành có thể tự do giao lưu mua bán, trao đổi, nghỉ ngơi, giải trí ở tại đây.
Mấy trăm ngàn tạp dịch, thị giả ở bên trong môn phái, đa số tuyệt đối đều là để phục vụ cho bọn họ.
Thế nên, các cơ sở hạ tầng liền theo thời đại mà ra đời, các cửa tiệm, khu vực giải trí, các tửu điếm và trà phường, thậm chí có cả thanh lâu sở quán, chỉ cần muốn lại lấy ra "thẻ bài", đều có thể mua được tất cả mọi thứ ở đây, có thể nói là phong phú thứ gì cũng có.
Bên trong số rất nhiều cơ sở hạ tầng này, nổi tiếng nhất là "Loạn Mệnh Phường", đó là một sàn cược do chính Nhạc Thiên tự chủ trì.
Mặc dù có quá nhiều thủ đoạn gian dối ở bên trong tu hành đạo, nhưng chung quy lại thì vẫn có thể phòng ngừa được, tuy nhiên thuật bói toán và thuật tiên tri lại khó mà có thể đề phòng cho được, vì vậy đã đặc biệt thiết lập trận pháp để làm quấy nhiễu thuật bói toán, chính vì lẽ đó nên đã được gọi là "Loạn mệnh".
Lão đạo chẳng mấy chốc đã đến phía trước đại môn của Loạn Mệnh Phường, cổng chào màu đỏ son cao chót vót, dòng người qua lại bên dưới, bên trái có một con Kim Thiềm được làm bằng vàng ròng, bên phải là một con Tỳ Hưu được chạm khắc từ bạch ngọc, còn xây dựng một tấm bia đá, ở phía trên có khắc một câu nói:"Đánh bạc thay đổi vận mệnh là Nhạc Thiên.
"Đó có lẽ cũng là một trong số những lý do để đến Loạn Mệnh Phường.
Bên dưới đại môn dòng người đi lại tới lui, trong thành có rất nhiều tòa nhà mà tạp dịch không được vào, nhưng duy nhất tòa Loạn Mệnh Phường này là ngoại lệ, không phân địa vị cao thấp, bất luận là ai thì cũng có thể tới để thử vận may.
Chuyện đã đến nước này rồi, mà trong lòng của lão đạo lại có chút sợ hãi, lưỡng lự phía dưới đại môn một hồi.
Nhưng hắn tới đây không chỉ là để trả thù Lý Thanh Sơn, mà còn muốn trèo lên cây đại thụ Nhạc Thiên này, giành lấy một chỗ đứng vững vàng ở bên trong môn phái, để sau này có thể cùng Lý Thanh Sơn tranh đấu lâu dài.
Nếu không, chỉ riêng một mình Nguyễn Dao Trúc thôi đã khiến hắn không dám lay động tới bất kỳ ý nghĩ nào.
Ngay sau đó liền quyết tâm liều mạng, lập tức xông vào bên trong.
Trên tầng cao nhất của tòa Loạn Mệnh Phường, ánh nắng mặt trời tỏa sáng rực rỡ tràn ngập khắp căn phòng, Nhạc Thiên đang nằm trên chiếc ghế mây màu vàng, bình rượu vàng trong tay tỏa sáng rực rỡ.
Rượu thuần hậu đều được nhuốm thành màu vàng óng ánh.
Từ nơi đây nhìn xuống có thể thấy được gần hết các tòa nhà bên trong thành, Nhạc Thiên nhấp môi một ngụm rượu vàng óng ánh rồi trầm ngâm nhìn vào một nơi nào đó ở trong thành phố.