Một nữ tu sĩ gõ cửa đi vào, mặc một bộ váy dài thướt tha màu ánh kim, trên người đeo một cây trâm phượng hoàng bằng vàng, khuyên tai bằng vàng, vòng tay vàng và các đồ trang sức bằng vàng khác, nhưng trông không hề tầm thường chút nào.
Trái lại, nhìn lại cực kỳ cao quý và xinh đẹp lộng lẫy, giống như là hoàng hậu của một quốc gia vĩ đại vậy, trái lại Nhạc Thiên nằm trên chiếc ghế làm nền nhìn lại càng giống như là phú nhị đại vậy.
Nữ tu sĩ cẩn thận dè dặt, bước chân nhẹ nhàng như mèo, kề tai nói nhỏ:"Sư huynh, có một đạo sĩ trông không giống đạo sĩ cho lắm, hòa thượng cũng không giống là tạp dịch đệ tử, muốn gặp ngươi, nói muốn cám tạ ân đức của ngươi, ta thấy hắn là tu vi Nguyên Anh, cho nên tới bẩm báo một tiếng.
""Không gặp!""Vâng.
"Nữ tu sĩ thấy rằng Nhạc Thiên không có ý định tiếp tục nói chuyện.
Không biết phải làm sao đành bước ra khỏi căn phòng.
Một vị tu sĩ lập tức đi tới nghênh đón, cung kính hỏi:"Kim sư tỷ, Nhạc sư huynh hắn nói sao?"Nàng đã khôi phục lại uy nghi giống như hoàng hậu, trong đôi mắt phượng ẩn chứa tà ác:"Bảo hắn cút đi!"Mệnh lệnh này được truyền đạt mấy lần, truyền đến lần cuối cùng, đã là:"Các ngươi để ta đánh chết tên đầu trọc đó đi!""Chuyện này.
Sư huynh, hắn tuy rằng chỉ là tạp dịch, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là Nguyên Anh tu sĩ.
Chúng ta đều chỉ là trúc cơ, làm sao có thể đánh thắng được hắn đây.
""Nguyên Anh thì làm sao.
Nơi đây là Loạn Mệnh Phường! Các người đều là ‘thị giả', lại không dám đánh trả một tên 'tạp dịch' như hắn hay sao? Thật là xúi quẩy, hại ta bị quản đốc mắng cho một trận, 'Thấy đầu trọc ắt sẽ thua thiệt', quả nhiên câu nói này không sai chút nào!"Thế là lão đạo lại bị đánh cho một trận, bị tống ra khỏi cửa một cách hung ác.
Lại bị mọi người vây quanh nhìn.
Tuy rằng nhờ vào thân thể và khí phách dũng mãnh nên không có bị thương tích gì, nhưng trong lòng cảm thấy ấm ức buồn bực, uất hận quá liền phun ra mấy ngụm máu tươi, nội thương càng ngày càng nghiêm trọng.
"Nhạc Thiên, làm sao không giữ hắn lại?"Tam Túc Kim Thiềm biến thành dáng vẻ của một thiếu niên với mái tóc vàng và đôi mắt vàng.
Nằm bên cạnh hồ nước nóng với bộ dạng đầy uể oải, lần lượt xếp từng thỏi vàng lên cao, lại lè lưỡi một cái, cuốn thành một miếng, vừa nhai vừa nói ậm ờ không rõ ràng.
"Chỉ là một tên rác rưởi mà thôi.
""Tốt xấu gì cũng là Nguyên Anh, ngươi không phải là tức giận rồi đó chứ? Lý Thanh Sơn kia cũng thật là lợi hại, sắp thắng ngươi hai lần liên tục rồi.
"Tam Túc Kim Thiềm nhìn theo tầm mắt của Nhạc Thiên liếc ra ngoài một cái, nơi ấy chính là "Vạn Tượng bảng" được dựng lên ở quảng trường rộng lớn, ngay cả họ tên của Lý Thanh Sơn cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng ở đây.
"Một tên rác rưởi không xứng đáng để lãng phí tiền đánh cược, một tấm Hắc Mộc Bài cũng chẳng đáng, Lãnh Uyên cho rằng chỉ có hắn nhìn ra “đoạt tinh hóa khí tàng thai công” sao? Điều quan trọng nhất trong canh bạc chính là khí thế, loại này lấy nhát gan xem như là đề phòng, lấy đê tiện xem như là tiểu nhân thông minh, chỉ tổ làm hạ thấp phần thắng của ta thôi.
Lý Thanh Sơn kia vừa vào Thiên Thư Lâu liền được mời đến triệu kiến, hình như là cống hiến tạp thư gì đó, mà còn với số lượng vô cùng lớn.
Điều này cũng không có gì lạ cả, dẫu sao thì hắn cũng rất có thể là phi thăng từ hạ giới đến, Nguyên Anh tu sĩ ở nhân gian đạo thì không có loại khí thế này.
”Nhạc Thiên không chút lo lắng, dường như suy đoán hoàn toàn ăn khớp với tình hình thực tại.
Tam Túc Kim Thiềm ừng ực một tiếng, nuốt xuống tất cả chỗ vàng kia:"Xem ra hắn cũng không giống như một người thích đọc sách.
"Rượu trong bình rượu bằng hoàng kim khẽ lay động, Nhạc Thiên nói:"Vì lẽ đó mà hắn chẳng mấy chốc sẽ đi ra thôi.
"Tuy nhiên Lý Thanh Sơn nán lại ở bên trong của Thiên Thư Lâu đủ sáu ngày bảy đêm mới đi ra.
Trong sáu ngày này, thứ hạng của hắn ở trên "Vạn Tượng bảng" từng bước tiến lên nấc thang, không ngừng tăng lên cao.
Đến sau này đã chậm hơn rất nhiều, bởi vì hắn đã cống hiến không ít những cuốn sách có giá trị nhất ở trong Ngũ Châu thế giới, hơn nữa tốc độ ghi chép ngọc giản cũng càng ngày càng chậm, nhưng vẫn kiên định leo hướng lên phía trước như xưa, cũng không dừng lại dù chỉ một khắc, lại vượt qua ngàn người mới coi như không có gì, cuối cùng lại trở thành chuyện kỳ lạ nho nhỏ ở bên trong Vạn Tượng tông.
Nhưng cảm giác của Lý Thanh Sơn lúc này thật kinh khủng, đầu của hắn như muốn vỡ tung ra, liên tục không ngừng ghi chép ngọc giản đối với việc thần niệm bị hao tổn vẫn là chuyện nhỏ, điều quan trọng là mấy ngàn quyển tiểu thuyết ở bên trong đầu hắn bị xáo trộn, mà hắn vẫn còn nhớ rõ từng nhân vật, từng câu đối thoại, tất cả đều sinh động như thật, giống như giấc mộng hão huyền, nhìn Vạn Tượng thành ở trước mặt đều có một loại cảm giác không chân thực, vô cùng đồng cảm với Huyễn Hải thận vương tại vì sao mà lại phát điên lên.