Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2347 - Chương 2359: Thật Là Nhiều Người

Chương 2359: Thật Là Nhiều Người

Thẩm Ngọc Thư cười thầm trong lòng:"Hành động của tên tiểu tử kia, sợ là cũng đã làm nàng tức giận, nàng từ trước đến giờ luôn xem trọng những hoa hoa cỏ cỏ bên trong Bách Thảo viên này.

Chỉ là nàng ấy vì không muốn hạ thấp thân phận của mình nên mới không tiện nổi giận mà thôi, ta đem tiểu tử kia đuổi ra khỏi đây vừa hay chính là hợp với mong muốn của nàng rồi.

"Vung tay áo la lớn:"Chúng ta đi thôi, xin mời các vị sư đệ sư muội làm chứng cho ta!"Đoàn người cưỡi mây đạp gió, lăng hư ngự phong bay về hướng Hoàng Diệp Bồ Đề Thụ.

Trong chiều mưa tầm tã cùng với ánh hoàng hôn, Hoàng Diệp Bồ Đề Thụ vẫn rực rỡ ngời ngời như trước, xa xa chỉ thấy gò núi dưới rừng cây có rất nhiều bóng người đang lay động.

Tựa hồ như đang làm lụng.

"Ồ, thật là nhiều người?""Đây không phải là phân thân sao?""Chẳng lẽ ngay cả phân thân cùng với người thật ta lại có thể không phân biệt được sao? Lại nói từ đâu tới nhiều phân thân như vậy được chứ.

"Thẩm Ngọc Thư hơi nhướng mày, lẽ nào là có người đến hỗ trợ cho hắn ta? Lại cảm thấy việc này không có khả năng lớn lắm.

Ở bên trong Bách Thảo viên này, coi như dù có là đệ tử nhập môn đi chăng nữa cũng không dám không nghe lệnh của hắn mà làm việc, huống chi là những đệ tử Thị Giả kia.

Bọn họ lại đến gần thêm một chút, đột nhiên tất cả đều mở to hai mắt.

Từng cái từng cái bóng người kia, dĩ nhiên lại chính là những phân thân! Chỉ là hình thể quá mức giống với người thật, ngay cả mặt mũi cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng được.

Lờ mờ làm lụng ở trong rừng cây, có bón phân có tưới nước, phân công hợp tác, có một loại hiểu ý ngầm với nhau.

Ngoại trừ phân thân ra lại còn có mười mấy con rối.

Một con rối màu đỏ thẫm phun lửa từ miệng, "Tưới" một đám Diễm hoa Diệp Minh trước.

những Cánh hoa ở trong ngọn lửa múa may, cái nào còn có nửa phần uể oải.

những con rối còn lại cũng mỗi người có mỗi công dụng riêng, đang hoạt động giống như những sinh vật sống.

Những người tu hành ở phía sau cũng hết sức kinh ngạc:"Đúng là phân thân, tại sao hắn có thể có nhiều phân thân như vậy được chứ!?""Còn có nhiều con rối như vậy, như này cũng là cực kỳ hao tổn thần niệm, hắn là làm thế nào mà được như vậy?""Rốt cuộc tu vi của hắn là gì? Đúng là tu sĩ Nguyên Anh sao? Nếu như vượt qua bốn lần thiên kiếp, chẳng phải là có càng nhiều phân thân hơn sao!""Hơn nữa ngươi nhìn những phân thân của hắn làm tốt và cẩn thận như vậy, thực sự là đạt đến mức độ thành thạo, xem ra không phải là hắn chưa từng làm qua công việc như này.

"Trong lúc nhất thời, toàn bộ những sự không hài lòng và phẫn nộ đều đã biến thành những sự ngạc nhiên khó giải thích.

Thẩm Ngọc Thư chau mày, bỗng nhiên cảm nhận được sự uy hiếp lớn lao, đây đã không còn chỉ là tranh một hơi, còn liên quan đến thân phận và địa vị của hắn ở trong Bách Thảo viên.

Những năm gần đây, cũng không có thiếu đệ tử nhập thất công tác ở bên trong Bách Thảo viên, nhưng đều bị hắn nghĩ biện pháp mà đẩy ra ngoài.

Hắn có ưu thế là đang tu luyện tự nhiên thiên thư, những người khác dù cho tu vi ngang bằng cũng không cạnh tranh được với hắn, cuối cùng phát hiện ở đây không chiếm được nhiều chỗ tốt, còn không bằng đi làm công việc khác.

Khả năng cung cấp điểm cống hiến và thẻ bài của Bách Thảo viên đều là có số lượng nhất định, Vạn Tượng tông đồng thời phát cùng một lúc, lại đi qua Nguyễn Dao Trúc đang giữ vị trí "chủ của Bách Thảo viên" mà phân phối xuống theo năng suất lao động.

Những năm gần đây Thẩm Ngọc Thư đã thu được một lượng lớn chỗ tốt ở chính giữa, mới có thể nâng cao tu vi nhanh như vậy, đến gần với năm lần thiên kiếp.

Nếu như nói hắn đối với Nguyễn Dao Trúc chỉ là có một chút suy nghĩ, có thể thành thì tốt còn nếu không có được thì thôi, thì đối với một phần tài nguyên dạng này, chính là hắn tuyệt đối không thể từ bỏ cho dù có mất luôn cả tính mạng đi chăng nữa.

Nó trực tiếp liên quan đến con đường tu hành của hắn, hắn tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào uy hiếp đến.

Ầm ầm ầm, sấm rền bị bóp nghẹt ở bên trong những đám mây thoáng chốc hiện lên, ngang dọc đi qua một mảnh bầu trời không lớn này.

Thẩm Ngọc Thư quát lên một tiếng đầy chói tai:"Lý Thanh Sơn!"Lý Thanh Sơn đang nhàn nhã nằm gối tay ở trên chỗ ngồi bằng trúc, nghe thấy lời ấy, cũng không đứng dậy, mà lười biếng nói:"Có chuyện gì sao?"Thẩm Ngọc Thư từ từ hạ xuống, đi lên phía trước, thay đổi thành bộ dáng quân tử khiêm tốn thường ngày, dùng lời nói gay gắt, thần sắc nghiêm nghị nói:"Ngươi có biết tội của ngươi không?""Ta có tội gì?""Mấy ngày qua ngươi bỏ rơi nhiệm vụ, làm chậm trễ công việc, chẳng lẽ đây không là tội sao?"Phía dưới gò núi tất cả đều là phân thân đang bận rộn, nên nói lời nói này ra không khỏi có chút kỳ quái.

Đoàn người đều biết lần này Thẩm Ngọc Thư là thật sự muốn trở mặt, tất cả đều im lặng không nói.

Bình Luận (0)
Comment